-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

La Thanh Mai xúc một muôi cho vào trong chén, đưa cho Kiều Tiểu Na: "Hôm nay giảm giá một nửa, còn một mao năm phân."

"Cho tôi một muôi."

"Cho tôi nữa."

Nghe hai người kia đều muốn, những người khác cũng rối rít mở miệng, chỉ cần mùi vị ăn ngon thì bọn họ không tiếc một mao năm phân này.

La Thanh Mai nhận lấy tiền Kiều Tiểu Na đưa tới, vừa định nói đợi đã thì một chiếc xe gắn máy phát ra âm thanh to lớn chạy ngang qua, những người đang vây quanh tức khắc xoay người tò mò nhìn theo.

Đến đầu năm nay, xe gắn máy vẫn vô cùng hiếm lạ, toàn bộ thành phố Đông Lương cũng không có nhiều, phần lớn đều là đến từ tỉnh Quảng Đông.

La Thanh Mai dừng động tác trong tay lại rồi nhìn sang, thấy chiếc xe gắn máy màu xanh quân đội, khói trắng từ bô xe bốc lên, đậu ở trước cửa.

Có hai người từ trên xe bước xuống, người lái xe mặc áo sơ mi, áo khoác da, quần ống loe, tóc dài đến bả vai, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn không giống như là người đứng đắn.

Vốn dĩ những người đang tò mò đứng xem náo nhiệt, lại phải dạt sang hai bên chừa ra một lối đi ở giữa.

La Thanh Hồng vội vàng đứng sau lưng La Thanh Mai, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

"Ở đây bán cái gì vậy?" Thanh niên tóc dài đứng ở trước gian hàng, nhìn phổi heo trong nồi, lại nhìn món ăn của những người khác trong quán cơm: "Còn cái loại đó không?"

Giọng nói của người này rất lạ, rõ ràng không phải là dân địa phương, cô nhớ lại một chút, trước đây cô có gọi tới số điện thoại mà Lương Tư Kiệt cho cô, ông lão đó lúc nói chuyện cũng là dùng giọng nói này.

Cho nên đây là người tỉnh Quảng Đông?

"Không còn, chỉ còn lại phổi heo, có muốn nếm thử một chút không? Mùi vị rất đặc biệt đó." La Thanh Mai nhớ là khẩu vị của người dân tỉnh Quảng Đông khá thanh đạm.

Đối với cô mà nói, làm thanh niên trí thức cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cô sẽ quen biết được rất nhiều người, học được những món ăn của nơi khác, càng làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình.

"Lấy một phần năm nguyên." Thanh niên tóc dài nói xong, liền đi vào trong tiệm ngồi xuống.

"Này, đợi đã, cô chủ nhỏ, trước đó đem phần của tôi đưa cho tôi đi." Hai người vừa mới nãy nói muốn một muôi phổi heo vội vàng nhảy ra.

La Thanh Mai gật đầu một cái, xúc phổi heo bỏ vào túi giấy đưa cho hai người kia, những người còn lại thấy vậy chỉ biết tiếc nuối rời đi.

Cô đem phần phổi heo còn dư lại múc toàn bộ vào trong mâm lớn, để cho La Thanh Hồng cầm hai bộ bát đũa, đặt trước mặt hai người.

Năm nguyên tiền cũng có thể mua được mấy cân thịt, bây giờ lại muốn năm nguyên phổi heo, vẻ mặt La Thanh Mai cũng có chút biến hóa.

Thanh niên tóc dài nhìn một mâm phổi heo lớn ở trước mắt, không khỏi bất ngờ một chút, cái này còn nhiều hơn so với suy nghĩ của gã.

Gã nếm một miếng, sau đó nhanh chóng bỏ vào trong miệng thêm mấy miếng: "Cô chủ, có rượu không?"

Món phổi heo này mùi vị đậm đà, cực kỳ thích hợp để làm món nhậu.

"Không có bán rượu, nhưng mà ở quán khác có bán nước ngọt đấy." La Thanh Mai nhìn xe gắn máy bên ngoài, lái cái thứ bằng sắt thép to lớn này, còn dám uống rượu, e rằng chê mình sống quá lâu rồi.

Lúc này, lại có một chiếc xe đạp dừng ở trước cửa, Lưu Triệu nhảy xuống chạy vào trong tiệm: "Chị La, em tới rồi."

Cậu ấy nhìn trên gian hàng trống không, ngay lập tức miệng liền vểnh lên.

Cậu ấy quay đầu trợn mắt nhìn Lưu Siêu: "Đều tại anh, bọn họ bán xong hết rồi." Cậu ấy biết tối nay La Thanh Mai bán thử món ăn mới, thúc giục Lưu Siêu tới đây nhanh một chút, kết quả hắn lại còn cứ lề mề.

Lưu siêu vỗ vỗ đầu Lưu Triệu, đi tới vỗ bả vai La Thanh Hồng: "Thanh Hồng, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây sao."

La Thanh Hồng làm như không quen, hất tay hắn ra: "Đây là quán ăn của em gái tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? Cái thằng nhóc này, cậu cũng không thèm tới đây để ủng hộ bọn tôi dù chỉ một lần, không phải sao?"

Nói đến khúc sau, anh ấy liền nghiến răng nghiến lợi, không ngờ thằng nhóc Lưu Siêu này thật sự không đáng tin cậy, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Lưu Siêu có chút chột dạ dời tầm mắt, nắm bả vai La Thanh Hồng đi tới bàn của thanh niên tóc dài kia.

"Anh Đào, giới thiệu một chút, đây là một người anh em của tôi, tên là La Thanh Hồng, đang làm việc ở nhà máy sản xuất máy móc, cực kỳ giỏi việc sửa chữa và cải tiến máy móc."

Thanh niên tóc dài để đũa xuống, cười với La Thanh Hồng một tiếng: "Chào cậu, tôi tên là Trần Đào, cậu cứ gọi A Đào là được rồi."

Trần Đào chỉ vị trí ở bên cạnh: "Ngồi xuống ăn chung đi." Gã lại gọi La Thanh Mai tới: "Cô chủ, cho thêm vài món thức ăn xào đi."

La Thanh Mai không khỏi híp mắt, đây là một tên phú hào① à.

① Thổ hào, phú hào: người địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.

La Thanh Mai vỗ cánh tay La Thanh Hồng một cái, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống ăn chung với bọn họ.

Người có thể lái xe gắn máy cũng không thường thấy đâu, quen biết thêm một người, đối với La Thanh Hồng mà nói không chừng cũng là có thêm sự viện trợ.

La Thanh Mai vào phòng bếp, nhìn xuống nguyên liệu nấu ăn trước mặt, nguyên liệu làm món kho của hôm nay còn dư lại một ít, cô đem trứng kho nước tương cắt thành bốn múi, cắt thêm cả đậu phụ kho đem ra bàn.

Sau đó cô vớt thịt kho từ trong nồi kho ra, cắt thành từng miếng mỏng, múc thêm một đĩa nước sốt rồi dọn ra để trong một cái mâm.

Cô cầm bó hẹ vàng vừa mua sáng sớm hôm nay đem đi rửa sạch, đập trứng gà vào trong chén, cho thêm chút xíu muối, nước, nhanh chóng đánh tan.

Đánh trứng mà cho thêm nước, lúc xào trứng gà sẽ mềm mịn hơn, nếu không cho nước, thì có thể chiên trứng gà lâu một chút, khi ăn sẽ có độ dai hơn.

Hẹ vàng cắt khúc, dầu sôi thì cho vào xào lên, thêm chút muối, xào xong sẽ ra chút nước, cho trứng chiên vào, đảo mấy cái, là có thể ra lò.

Màu vàng nhạt của hẹ vàng tươi non, trong veo, kèm với trứng gà mềm, trơn bóng, ăn ngon đến mức khiến người khác không dừng được đũa.

La Thanh Mai đem hẹ vàng xào trứng ra ngoài, liền nghe được bọn họ đang nói chuyện.

"Lần này anh Ngôn đi ra ngoài cũng đã lâu rồi." Lưu Siêu cau mày: "Trên đường không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Tài xế vận chuyển nhìn có vẻ sung sướng, nhưng trên thực tế cũng khổ lắm, không nói tới mệt mỏi khi phải lái xe một quãng đường dài, đáng sợ nhất là đi trúng vào khu vực của bọn ác bá, nhẹ thì là người bị thương, mất hết hàng hóa, còn nặng thì chính là ngay cả mạng sống cũng không còn.

La Thanh Hồng nghe lời này, đẩy đầu Lưu Siêu một chút: "Cái miệng ăn mắm ăn muối② của cậu, không nói được lời tốt đẹp nào sao? Những lời sạch sẽ một chút cũng đều không có."

② cái miệng ăn mắm ăn muối: khi chúng ta nói đến những lời khó nghe, những điều không may mắn, thường hay có xui hướng gặp xui xeo, nó khá tâm linh nên người khác gọi là “cái miệng ăn mắm ăn muối”.

Lưu Siêu gắp một miếng đậu phụ khô, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cậu không lo lắng sao?"

"Tôi tin tưởng anh Ngôn, anh làm việc luôn có tính toán riêng của mình."

Trần Đào ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, đột nhiên một người đàn ông mở miệng nói: "Các cậu đang nói tới Hà Tại Ngôn phải không, anh không có chuyện gì, hiện tại vẫn còn ở tỉnh Quảng Đông, đang đàm phán về một số máy móc."

"Lúc trước tôi tới thành phố Đông Lương có từng gặp mặt Hà Tại Ngôn."

Lưu Siêu kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, thật sự thì bọn họ cũng không nhận ra đây là ai, Trần Đào cũng không giới thiệu, anh ấy lại không chủ động nói chuyện.

"Làm quen một chút, tôi tên là Viên Ngũ, là anh họ của Trần Đào."

La Thanh Hồng nghe được cái tên này, cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ một hồi hỏi: "Anh có phải là anh Ngũ? Lúc trước anh Ngôn có kêu tôi tới giúp anh sửa lại một phần bản vẽ."

Phần bản vẽ kia cũng giúp cho La Thanh Hồng kiếm được không ít tiền, mới có chút dư dả gửi tiền, gửi đồ xuống nông thôn cho La Thanh Mai, ngay cả bản thân cũng không còn phải cúi mặt xuống khi đi ra đường.

"Đúng vậy, sau khi dây chuyền sản xuất kia được sửa đổi, hiệu suất tăng lên gần một nửa, tiết kiệm được không ít tiền." Viên Ngũ vô cùng hài lòng.

"Chào anh Ngũ, sau này còn có bản vẽ nào muốn sửa đổi, thì nhờ anh chiếu cố tôi một chút nhé!" La Thanh Hồng lập tức nói.

Anh ấy có nghe Hà Tại Ngôn nói qua, cái tên Viên Ngũ này rời khỏi dòng họ của mình ra ngoài lang thang kiếm sống, chuyên làm việc buôn bán với người nước ngoài.

Viên Ngũ cười một tiếng, nhìn món hẹ vàng xào trứng trên bàn còn đang bốc hơi, không nhúc nhích đũa.

Trần Đào thì chuyên tâm ăn uống, cũng không chen miệng vào nói chuyện, gã gắp một đũa hẹ vàng xào trứng, hướng La Thanh Mai giơ ngón tay cái: "Thịt kho ăn ngon, nước sốt rất tuyệt."

"Đậu phụ khô cùng với đậu phụ kia của bọn tôi có chút không giống nhau, món ăn của cô có hương vị rất ngon."

Tiếng địa phương của Trần Đào không giống với tiêu chuẩn, La Thanh Mai tốn rất nhiều sức, mới nghe được rõ.

"Món ăn của tỉnh Quảng Đông rất phong phú, khi nào có cơ hội, hy vọng tôi có thể đi vài vòng, học thêm mấy món ăn ngon nữa." La Thanh Mai thật lòng mong muốn có thể đi khắp nơi nhìn một chút, thưởng thức các món ăn ngon ở từng nơi mà cô đặt chân đến.

"Rất hoan nghênh cô tới chỗ bọn tôi." Trần Đào gật đầu một cái, đũa lại tiếp tục hướng tới cái mâm thịt kho kia.

La Thanh Mai liếc nhìn trên bàn, xoay người đi vào phòng bếp, nhìn thấy Viên Ngũ hình như không có động đũa.

Cô suy nghĩ một chút, cầm một chén nhỏ đựng thịt nạc ướp sẵn từ trong thùng ra, chuẩn bị làm một món miến thịt nạc.

Cô dùng sợi miến vô cùng nhỏ, cũng rất dễ nát, sau khi nấu xong sợi miến có chút trong suốt.

Trong phòng bếp không có nước dùng, La Thanh Mai đổ nước vào nồi, cắt vào một miếng gừng, hai củ hành tây, nấu một lúc thì vớt ra.

Sợi miến để vào nước sôi vừa, La Thanh Mai liền đổi tấm thớt cùng con dao thái, đem thịt nạc ướp sẵn băm nhỏ, chờ sợi miến trong nồi bắt đầu sôi mạnh, đem thịt nạc cho vào, khuấy đều, cuối cùng rắc lên một chút hành lá cắt nhỏ.

Chủ yếu vẫn là cần có rau cải thích hợp, nếu không màu sắc của nồi nước dùng còn có thể đẹp mắt hơn.

Đem nồi miến nóng hổi đặt lên bàn, Viên Ngũ nhìn La Thanh Mai một cái, có chút bất ngờ, không nghĩ tới cô lại chú ý việc mình không ăn món gì trên bàn.

Anh ấy ở tỉnh Quảng Đông cũng đã từng ăn miến, nhưng mà so sánh với nước dùng trước mắt, hoàn toàn là không giống nhau.

Viên Ngũ múc một chén, húp một hớp nước nhỏ, trong dạ dày lập tức liền ấm lên, nước dùng không có nhiều gia vị, thanh đạm nhẹ nhàng, chỉ có hương vị ban đầu của nguyên liệu nấu ăn mà thôi.

Nhưng mà thịt nạc băm trong đó lại là điều khiến anh ấy ngạc nhiên nhất, vừa cho vào miệng một cái liền tan ra, nhàn nhạt mùi nước tương ở đầu lưỡi, tô miến này giống như là nét bút cuối cùng trong vẽ rồng điểm mắt③ vậy.

③ vẽ rồng điểm mắt: thành ngữ chữ Hán mang ý nghĩa là vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần.

La Thanh Mai trở lại phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ, Lưu Triệu chạy tới, nhét hai viên sô cô la vào trong tay cô.

"Chị La, em mời chị ăn kẹo." Lưu Triệu giơ tay gãi trán: "Cám ơn chị đã mời em ăn bánh gạo huyết chưng."

La Thanh Mai nhìn sô cô la ở trong tay, nhận ra ngay là hàng nhập khẩu, giá cả cũng không hề rẻ, cô nhét vào túi: "Có muốn húp ít nước dùng không?"

"Em ăn no rồi ạ." Lưu Triệu lắc đầu một cái: "Chị La, sau này chị muốn bày gian hàng ở trước cửa sao?"

La Thanh Mai gật đầu: "Đúng vậy, chị dự định làm cây que bằng trúc, sau này dùng cây que bằng trúc xiên nguyên liệu nấu ăn vào, lúc làm xong có thể cầm trong tay mà ăn, sẽ không bị nóng."

"Chị có bán vào buổi sáng không?" Điều Lưu Triệu quan tâm nhất là cái này, nếu như La Thanh Mai cũng làm đồ ăn sáng, thì cậu ấy cũng không cần chạy sang chỗ khác để ăn.

"Cháo sườn hải sản, miến hoặc các loại bánh canh, cũng có thể làm món bánh bao, mỗi ngày một món, tùy vào tâm trạng của chị đi."

"Thật sao?" Lưu Triệu nghe vậy thì rất vui vẻ, thiếu chút nữa nhảy cẫng cả lên: "Chị La, chị là tuyệt nhất."

La Thanh Mai vỗ đầu Lưu Triệu một cái, ra hiệu bảo cậu ấy đi ra ngoài.

La Thanh Mai đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, đúng lúc người ở bên ngoài cũng ăn xong rồi, Trần Đào tới trả tiền, trực tiếp đưa hẳn ba tờ tiền lớn.

Cô đúng là rất muốn nhận lấy số tiền này, nhưng mà lương tâm không cho phép.

La Thanh Mai thở dài, đem giá tiền của từng món nói cho Trần Đào một lượt: "Cộng lại, tổng cộng bốn nguyên rưỡi."

Trần Đào không thể tin được: "Như vậy thì rẻ quá." Gã đưa một tờ mười nguyên để cho La Thanh Mai thối lại.

"Trừ thịt kho cùng với phổi heo, những thứ khác đều không đắt." La Thanh Mai thối tiền xong rồi cười nói.

Thành phố Đông Lương so với tỉnh Quảng Đông, kém hơn không phải là về giá cả, mà là về kinh tế.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play