Cô đang mặc một bộ lễ phục kiểu
Trung Quốc, có khuy hoa mềm mại, cổ áo còn điểm xuyết vài viên ngọc trai, chất
liệu sa tanh màu be, xẻ tà trên đầu gối.
“Em mới mua sao?” Chúc Ngộ Thanh
hỏi.
“Mạn Mạn tặng cho em, muốn em mặc…”.
Vãn Gia vừa sờ viên ngọc trai, vừa nhìn qua nói.
Chúc Ngộ Thanh vẫn ngồi thẳng, trên
khuôn mặt chợt xẹt qua một biểu cảm khó nắm bắt.
"Không đẹp sao?" Vãn Gia
đưa cổ tay cho anh xem: "Hay là trang sức không phù hợp à? Em chưa có thời
gian đi mua vòng ngọc.”
“Đẹp lắm.” Chúc Ngộ Thanh thu hồi
nét mặt, duỗi tay về phía cô.
Vãn Gia ủ rũ nắm lấy tay anh, vén
vạt áo lên rồi cẩn thận ngồi vào trong.
Khi đóng cửa, vách ngăn cũng được
nâng lên để cách ly âm thanh với hàng ghế trước và sau.
Sau khi rời ga ra, chiếc xe chạy đều
đều về phía địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Vãn Gia dựa vào lưng ghế, cúi đầu
không nói gì.
Tay cô được Chúc Ngộ Thanh nắm, còn
đặt lên chân anh, anh vuốt ve hai cái, sau đó hỏi: “Đã lâu không gặp, em xem em
sao vậy?”
Vãn Gia thật nghi ngờ người này có
thể đọc được suy nghĩ của cô, cô nhìn xuống mặt đất: “Nào có, không phải ngày
nào cũng gặp nhau sao.”
“Nhắm mắt thì đúng là thấy nhiều
nhưng trợn mắt thì rất hiếm thấy.”
Rõ ràng vừa rồi anh nghiêm túc, điều
này khiến cô còn tưởng rằng mình đã làm chuyện gì mắc lỗi trong cách ăn mặc, vì
vậy cô b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.