Không gian bỗng yên tĩnh trong chốc
lát.
Không được đáp lại, gương mặt Trâu
Vân chậm rãi trầm xuống: “Là ý gì vậy, con không vui à?”
Vãn Gia có chút ấp úng: “Mẹ, con chỉ
là tạm thời……”
“Được rồi, không cần phải nói.” Trâu
Vân đánh gãy lời cô, khóe miệng lạnh lùng mím môi hai cái rồi đứng dậy rời đi.
Trò chuyện với nhau không vui, hậu
quả là điều có thể nghĩ đến.
Trên bàn cơm, Trâu Vân không hề tiếp
lời, toàn bộ quá trình đều bày ra gương mặt lạnh lùng. Nếu không phải có lão
Chúc ở đó, có khả năng ngay cả bữa cơm này bà ấy cũng sẽ không ăn.
Bầu không khí chuyển biến vô cùng vi
diệu, Chúc Như Mạn đương nhiên cũng cảm nhận được.
Cơm nước xong, cô ấy liền hỏi Vãn
Gia sao lại thế này, sau khi nghe Vãn Gia nói lại tình huống lúc nãy, bọn họ
lại lâm vào trầm tư.
Nghĩ nghĩ, cô ấy lay lay tua rua
trên hoa tai: “Cái này… Nếu là việc này thì em không thể giúp chị được rồi. Ở
tuổi này của mẹ, người khác đều đã được ôm con cháu, chuyện này chị cùng anh em
thương lượng một chút đi.”
Nhắc tới Chúc Ngộ Thanh, Vãn Gia
hướng ra bên ngoài mà nhìn, cô thấy anh đang đỡ cố tổng giám đốc Chúc chậm rãi
tản bộ ở trong vườn.
Hai tay Chúc Như Mạn đặt trên lan
can ban công, cô ấy nghiêng nghiêng đầu nói: “Hơn nữa anh trai em vẫn luôn rất
thích trẻ con, em cảm thấy, anh ấy chắc là cũng muốn chị sinh một đứa.”
Thích trẻ con sao? Vãn Gia nghĩ
nghĩ, trừ bỏ tính cách tinh tế ra, trong ấn tượng của cô thì ở những bữa tiệc
trước kia, Chúc Ngộ Thanh quả thật giống như đối với trẻ con vẫn luôn rất kiên
nhẫn.
“Hay là chị sinh một đứa đi, dù sao
lúc này chị vẫn còn trẻ, k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.