Khương Lê là cô gái bướng bỉnh nhất
mà Chu Bỉnh Trừng từng thấy, trước đây anh ấy chưa bao giờ thấy cô ấy khóc,
ngay cả khi mẹ cô ấy đẩy cô ấy ra sân, mở cổng, lớn tiếng chửi bới cô ấy và
dùng gậy đánh cô ấy, những người hàng xóm xung quanh chỉ trích cô ấy, nhưng cô
ấy không bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Chu Bỉnh Trừng ôm Khương Lê, nhìn
vào khóe mắt cô ấy và bất chợt mỉm cười.
Thật ra cũng có lần anh ấy thấy cô
ấy khóc.
Cũng giống như lần này.
Cô nhắm mắt lại khẽ nức nở, trên
khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt, anh ấy ôm chặt lấy eo cô ấy, như muốn đem
cô ấy cọ sát vào người, cuối cùng cũng thỏa mãn nhìn thấy giọt nước mắt từ khóe
mắt cô ấy lăn xuống.
Cô ấy ngẩng đầu lên, lộ ra đường
cong cằm xinh đẹp, mơ hồ không rõ hừ hừ hai tiếng.
Và như một tín đồ sùng đạo, anh ấy
hôn lên cổ làn da trắng ngần của cô ấy, nụ hôn rơi xuống những mạch máu xanh
nhạt như những hạt mưa, rồi anh ấy đắm chìm vào môi cô ấy, mút mát và vuốt ve
cô ấy một cách tinh tế.
Eo mềm, môi mềm, mọi thứ đều mềm,
nhưng trái tim lại vô cùng cứng rắn.
Khương Lê trước đó từng hỏi anh ấy
có nói cho Chu Chức Trừng biết quan hệ của hai người bọn họ hay không, nhưng
sao anh ấy dám chứ. Tưởng tượng những lúc anh ấy bị cô ấy chọc giận, nếu có
thêm Chu Chức Trừng biết, chẳng phải là phiền toái gấp đôi sao?
Có lần anh ấy thăm dò hỏi Chu Chức
Trừng: “Giả sử có một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, bạn gái của anh ta
thì kém anh ta vài tuổi nhưng suốt ngày cứ một mực từ chối công khai quan hệ
của hai người, cũng không muốn lấy anh ta. Vậy có thể nói là cô gái kia đang
lừa gạt tình cảm của anh ta không?"
Chu Chức Trừng nhìn anh ấy chằm chằm
một lúc: "Sao anh ta dám nói cô gái trẻ kia lừa dối tình cảm anh ta? Người
đàn ông đó là anh sao? Ai dám lừa gạt tình cảm của anh? Điều kiện nhà chúng ta
không tốt, anh buông tha cho cô gái đó đi."
Chu Bỉnh Trừng hoàn hồn, lẳng lặng
nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng, dịu dàng sờ má cô ấy, cúi người lấy
từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền.
Tháng trước lúc anh ấy bay đến Milan
đã mua nó, nhãn hiệu gì anh ấy cũng không rõ lắm, là do tiếp viên hàng không
cùng chuyến bay đề cử cho anh ấy, nói đây là nhãn hiệu châu báu có tiếng của
Italy, là giấc mộng của mọi cô gái.
Anh ấy mỉm cười, nhẹ nhàng đeo chiếc
vòng vào cổ Khương Lê.
Sáng hôm sau, lúc Khương Lê tỉnh lại
thì Chu Bỉnh Trừng đã đi rồi, anh ấy nói hôm nay phải đi tập huấn, chắc là sợ
làm cô ấy tỉnh giấc nên động tác của anh ấy rất nhẹ, cho nên cô ấy cũng không
biết anh ấy đã đi lúc nào.
Cô ấy đứng dậy, lúc cúi đầu xuống
mới phát hiện trên cổ mình có thêm một sợi dây chuyền nạm kim cương, lông mi cô
ấy khẽ rung, cô ấy tháo sợi dây chuyền ra, không biết là của nhãn hiệu nào
nhưng nhắm chừng giá của sợi dây chuyền này cũng không rẻ.
Cuộc sống của cô ngoại trừ công việc
chính là công việc, từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường cô ấy đã không ngừng
làm công để nuôi sống chính mình, cô ấy sợ nghèo, cho nên cho dù đã thành công
vào làm việc cho tư bản, tiền lương mỗi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.