Ngày hôm nay là một ngày tồi tệ đối
với Giang Hướng Hoài.
Anh ở bên cạnh thùng rác nôn nửa
ngày, nôn đến cuối cùng chỉ còn lại nước đắng, nếu như không phải xuống nông
thôn, cơ hội anh nhìn thấy động vật mỏ nhọn cũng không nhiều, cho nên, anh cũng
không nghĩ tới phản ứng lần này của mình sẽ mãnh liệt như vậy, lần trước cũng
đã là nhiều năm trước, lần đó khách hàng tặng cho anh một con bồ câu nhà mình
nuôi.
Thím Trương cũng cảm thấy áy náy,
biết mình tốt bụng làm chuyện xấu, bà ấy cho rằng anh sợ gà sống, còn cố ý giết
gà để đè nén nỗi kinh hãi cho anh, người xưa thường nói đầu gà có nhiều chất
dinh dưỡng nên bà ấy còn cố ý hầm thêm một hồi lâu, thật sự là có thành ý muốn
cho mấy người luật sư bọn họ ăn để bồi bổ thân thể.
"Xin lỗi luật sư Giang, tôi
không biết người trong thành phố các người lại sợ chuyện này như vậy. Một người
đàn ông to lớn cường tráng như vậy còn nôn ra, dì thật xin lỗi." Thím
Trương lau tay vào tạp dề, chân tay chợt luống cuống không biết nên để đâu.
Giang Hướng Hoài uống một hớp nước,
xua tay, sau đó lại nghe Trương thím lẩm bẩm: "Đàn ông trong thành phỏng
chừng là quá yếu ớt, đàn ông trong thôn này ai mà không từng giết gà, sao lại
còn có cái bệnh phú quý kỳ quái như vậy chứ, loại đàn ông này lớn lên cho dù có
tốt thì cũng xài không được.”
Anh lại im lặng.
Triệu Diên Gia rất không có lương
tâm, anh ta nếm thử canh gà, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, liền húp “rột,
rột” thêm vài bát, nghe thím Trương nói như thế, anh ta còn bớt chút thời gian
giẫm lên nỗi đau của anh trai: "Thím Trương, cháu cũng là đàn ông thành
phố, nhưng cháu không sợ gà.”
Thím Trương hài lòng nhìn anh ta,
ánh mắt tựa như nhìn bầy heo trong nhà, bà ấy cười nói: "Uống ngon không?
Vậy cậu uống nhiều một chút.”
Bà ấy lại nhìn về phía Lục Hợp bên
cạnh, Lục Hợp căn bản là không đụng vào canh gà kia: "Đại ca, cậu cũng sợ
gà à?”
Lục Hợp không nói nên lời, anh ta
không sợ, nhưng anh ta ghét nó.
Trưởng thôn hớp một ngụm rượu nhỏ,
cùng mọi người nói chuyện phiếm: "Luật sư thành phố là làm cái gì vậy? Là
chuyên đi xử lý các vụ kiện ly hôn cho phú hào sao? Trời ạ, lần trước tôi xem
tin tức, còn có luật sư bào chữa cho tội phạm giết người nói tên đó vô tội,
loại tiền dơ bẩn này mà cũng lấy được sao."
"Đúng vậy, bọn họ chỉ cần trả
đủ tiền thì có đen cũng có thể giúp anh nói thành trắng." Vợ trưởng thôn
bưng một phần bún ra, là món cô ấy đặc biệt nấu cho Giang Hướng Hoài, biết anh
vừa nôn xong, có thể không có khẩu vị ăn những món ăn trên bàn: "Luật sư Giang, cậu ăn cái này đi, mỗi
lần chúng tôi không thoải mái liền ăn cái này, làm ấm dạ dày với cũng có thể
giúp khai vị."(Ứng dụng TᎩT)
“Cám ơn.” Giang Hướng Hoài ngẩng đầu
cười nói.
Thím Trương lột vỏ một quả bưởi ra,
vừa ăn vừa nói: "Luật sư giống như những cây gậy tào lao, những ngôi sao
trên TV đã loạn rồi, luật sư còn loạn hơn nữa, động một chút là lại ly hôn, ô
ô..." ôi......" Bà ấy còn khoa trương nói tiếp: "Tôi thấy những
ngôi sao kia ăn mặc hở hang như vậy, hiện tại có vài cô gái nhỏ từ thành phố
trở về ăn mặc còn hở hang hơn.”
Chu Chức Trừng chỉ biết cười khi
nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cô biết bọ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).