Vì sao Hòa Ngọc lại đối xử tốt với Vạn Nhân Trảm?

Bởi vì Vạn Nhân phải sống tiếp, sống để tên “nội gián” như Hòa Ngọc thành công đi đến cuối cùng.

Tất cả những lời Hòa Ngọc muốn nói đều từ trong miệng Vạn Nhân Trảm mà ra.

Đợi cho đến cuối cùng, khi bọn họ cảm thấy nghi ngờ.

Vậy cũng chẳng có liên quan gì đến Hòa Ngọc, ngược lại hoàn toàn đều là tự Vạn Nhân Trảm nói ra.

Cũng bởi vậy, thuốc bảo vệ tính mạng mà cậu đưa cho Vạn Nhân Trảm vẫn là thuốc chứ?

Đó là cái nồi bị bồ hóng đen cóng mà.

Khán giả đều đã hiểu rồi, hơn nữa rất cạn lời, nhưng Vạn Nhân Trảm ở sân thi đấu vẫn còn đắc chí vì Hòa Ngọc biểu hiện tốt với bản thân.

Ải thứ ba và ải thứ tư của vòng thứ hai vòng đấu loại đều ở sườn núi, cho nên không cần di chuyển, có thể trực tiếp đi sang, một nhóm người nhanh chóng đi sang ải thứ tư.

Bọn Trấn Tinh, Eugene vẫn ở phía sau, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp, cảm giác nguy hiểm khiến bọn họ nhanh chân hơn, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.

Trên đường đi, Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm: “Này, cái hấp dẫn các ngôi sao gì đó của mày, rốt cuộc là cái gì? Có thể giải thích một chút cho tao được không? Sao lúc đó tao có thể mạnh như vậy được chứ?”

Nhớ đến việc bản thân mạnh như vậy, Vạn Nhân Trảm có hơi tiêng tiếc.

Thứ cả đời này bọn họ theo đuổi, bao gồm việc đi vào Sàn thí luyện chết chóc đều không phải là vì nâng cao thực lực à?

Nếu có thể có sức mạnh đáng sợ như lúc đó…

Hòa Ngọc: “Giải thích rồi anh cũng không hiểu.”

Vạn Nhân Trảm ôm rìu, hỏi tiếp: “Mày không nói làm sao biết tao không hiểu. Năng lực này của mày có thể sử dụng mọi lúc không? Nếu có thể dùng mọi lúc, tao không ngại cùng đội với mày cho đến trận chung kết, tao có sức mạnh đáng sợ như vậy, còn sợ ai chứ.”

Hòa Ngọc: “Cùng đội với anh đến trận chung kết, sau đó đợi anh làm thịt tôi à?”

Vạn Nhân Trảm bước chân dài, nói: “Năng lực chiến đấu này của mày dù sao cũng sẽ phải chết, cùng đội với tao có thể đến cuối cùng mới chết, hơn nữa tao đảm bảo không để mày phải chết trong đau khổ.”

Sắc mặt của Hòa Ngọc vẫn không thay đổi: “Vậy tôi cảm ơn anh.”

Thân hình Vạn Nhân Trảm cao lớn, sức khỏe lại tốt, mỗi bước đi đều bước chân rất lớn, cũng bởi vậy, gã đi được hai bước lại phải dừng lại đợi Hòa Ngọc đang bình tĩnh bước đi.

Vạn Nhân Trảm: “Tên thấp bé, mày đi chậm quá, cần tao vác mày đi không?”

Hòa Ngọc: “...”

Cậu liếc nhìn Vạn Nhân Trảm một cái.

Bên cạnh, Lăng Bất Thần yếu ớt nói: “Là do cậu đi quá nhanh rồi.”

Vạn Nhân Trảm mở to mắt kinh ngạc nói: “Sao mày lại ở đây.”

Lăng Bất Thần: “Tôi vẫn luôn ở đây mà.”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Cảm giác tồn tại chết tiệt này cũng quá thấp rồi.

Gã nhìn một lát, hai người đi cùng nhau dường như rất hài hòa, chân dài bước đi, ôm lấy rìu chen vào giữa hai bọn họ, đẩy Lăng Bất Thần đi ra.

Lăng Bất Thần: “...”

Có đôi khi đồ ngốc cũng rất đáng ghét.

Ở phía sau, Đoàn Vu Thần nhìn bóng lưng của Hòa Ngọc, nhăn mày.

Harvey hỏi: “Anh đang nhìn cái gì thế?”

Đoàn Vu Thần: “Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật sự không nghĩ ra.”

Dừng lại một chút, anh ta nói nhỏ: “Kết thúc ải thứ tư, chọn Hòa Ngọc.”

Bên cạnh, Quỳnh đột nhiên nhào lên, đè vành nón lại: “Hòa Ngọc không phải là nội gián, vừa nãy Early ra tay với cậu ta bị tiêu diệt luôn, cậu ta là đồng đội.”

Đoàn Vu Thần nhìn cô ta một cái, mím môi: “Cô vẫn chưa hiểu rõ quy tắc, giữa đồng đội không thể ra tay, cũng bao gồm không thể ra tay với nội gián, chỉ có nội gián mới có thể ra tay với những người khác, mà cách chúng ta có thể loại bỏ nội gián chỉ có bỏ phiếu, không thể giết chết.”

Nhìn có vẻ như nội gián càng có quyền chủ động, nhưng trên thực tế cho dù là với đội nào, nội gián cũng đều không có khả năng một đối đầu với chín.

Cho nên nội gián cũng không thể ra tay một cách dễ dàng, chỉ cần bọn họ không đi lẻ, tấm thẻ nội gián càng khó chơi.

Nếu nội gián quá yếu, vậy lại càng khó hơn.

Nếu nội gián quá mạnh, vậy thì nội gián chắc chắn thắng lợi.

Quỳnh sững sờ, nhanh chóng hiểu rõ, cô ta gật đầu, lại nói: “Nhưng mà, Hòa Ngọc tuyệt đối sẽ không làm cho Seattle nảy sinh ra cảm giác nguy hiểm, cậu ta không phải là nội gián.”

Đoàn Vu Thần: “Tôi biết cậu ta không phải là nội gián.”

Mọi người đều nhìn về phía anh ta.

Đoàn Vu Thần: “Nhưng mọi người không thấy cậu ta rất nguy hiểm à? Cho dù là chỉ số thông minh hay là cái khác.”

Trước đó Hòa Ngọc chỉ có năng lực chiến đấu tám điểm, cho dù có thông minh bọn họ cũng không sợ, dù sao chỉ cần bản thân muốn là có thể giết chết cậu ta một cách dễ dàng, vòng này không thể ra tay với cậu ta, nhưng vòng tiếp theo, tiếp theo nữa thì sao?

Dù Hòa Ngọc có thông minh cũng không phải là sự đe dọa.

Ngoài thù riêng ra, bọn họ không cần thiết phải vì cậu ta mà cảm thấy cần thiết.

Nhưng hiện tại không giống nữa rồi, ở Mê cung hỗn loạn, Hòa Ngọc thể hiện ra một loại năng lực khác.

Cậu ta không mạnh, cậu ta rất yếu ớt, nhưng mà chỉ cần có đồng đội mạnh liên kết với cậu ta, bọn họ chính là sự tồn tại không gì sánh được.

Người như vậy còn không phải là đe dọa à?

Quỳnh mím môi, không nói.

Harvey đã gật đầu lia lịa: “Ừ, tôi đồng ý, kết thúc vòng này, bỏ phiếu cho Hòa Ngọc chết trước.”

Kiều Viễn gật đầu, Trảm Đặc cũng không phản bác.

Đạn mạc: “Hòa Ngọc thật đen đủi, cho dù bọn họ thấy cậu ta không phải là nội gián vẫn chuẩn bị loại cậu ta trước.”

Đạn mạc: “Vậy Hòa Ngọc vẫn có cách chứ? Vận may của cậu ta có thể vẫn luôn tốt không?”    

Đạn mạc: “Hòa Ngọc thật sự luôn gặp khó khăn, xem cậu ta xử lý thế nào đây.”

Rất nhanh, mọi người đã đi đến cánh cửa của ải thứ tư.

Ải thứ tư ở giữa hai cây đại thụ, dường như bị một tấm chắn che lại, bọn họ không nhìn rõ bên trong ra sao.

Mà ở trên tấm chắn, viết bốn chữ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play