Chính sảnh đột nhiên im lặng, mọi người không hẹn mà cùng nghe tiếng nhìn qua.

Thái tử mặc áo bào gấm màu lam cổ chéo, dưới ánh mắt mọi người đi về phía trước, chậm rãi bước vào chính điện như tản bộ. Lúc đi qua Lâm Sơ Ngôn còn liếc hắn một cái, khẽ hừ một tiếng.

Giống như mỉa mai.

Trên mặt Lâm Sơ Ngôn đột nhiên hiện lên vẻ xấu hổ.

Lạc Chi Hành nhìn thấy hắn, oán hận trong mắt lập tức tan biến. Nàng cười gọi: “A huynh.”

 “A huynh cái gì.” Thái tử tức giận trừng nàng: “Ở trong chính nhà mình còn bị người ta bắt nạt thành như vậy, tiền đồ.”

Lạc Chi Hành ngoan ngoãn nghe hắn giáo huấn: “Lần sau sẽ không.”

Thái Tử nói: “Còn muốn có lần sau?”

“…… Không muốn.”

Hai người tự nhiên nói chuyện như không thấy người xung quanh.

Lâm phu nhân tức giân: “Đây là công tửnhà ai ? Sao lại thất lễ như vậy.”

Lạc Chi Hành và Bình Hạ biết thân phận của Thái tử: “……”

Thái Tử căn bản không để ý tới mấy lời khiêu khích của Lâm phu nhân. Hắn chậm rãi tiến lên, ngồi xuống ghế bành bên cạnh Lạc Chi Hành, ung dung vuốt tay áo, một lúc lâu sau mới không để ý liếc mắt nhìn Lâm Sơ Ngôn đang xấu hổ đứng trong sân.

Ánh mắt của hắn không mặn không nhạt, rõ ràng là đang ngồi, lại lộ ra khí thế cao cao tại thượng.

Không hiểu sao Lâm Sơ Ngôn lại sinh ra ảo tưởng, hắn chỉ là một con kiến trong mắt đối phương.

Thái Tử khinh lạnh nhạt nói: “Ngươi có tà tâm bất chính với A Hành nhà ta chúng ta?”

“Đến tuổi biết yêu nói chuyện hôn sự là chuyện thường tình. Ta thích A Hành muội muội, nhờ cha mẹ đến cầu hôn là chuyện đương nhiên, không hề vượt qua lễ nghĩa.” Lâm Sơ Ngôn nói đúng tình hợp lý.

 “Cầu hôn?” Ánh mắt Thái tử đảo qua người Lâm gia một vòng: “Quý phủ hung hãn như vậy, ỷ vào người đông thế mạnh, ép một tiểu cô nương vừa cập kê hứa gả. Thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, loại quy củ cầu hôn này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Hay là nói, đây vốn là quy củ của thế gia Nam Cảnh các ngươi?”

Thái Tử nói như khiêm tốn thỉnh giáo, nghiêng đầu dò hỏi.

Bán Tuyết bĩu môi: “Nam Cảnh chúng ta không có quy củ như vậy.”

Thái Tử bừng tỉnh, cười như không cười nhìn bọn họ.

Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, khiến Lâm phu nhân và Lâm Sơ Ngôn lập tức tối sầm mặt.

Lạc Chi Hành bật cười. Tuy nàng rất ít khi ra khỏi phủ, nhưng cũng từng nghe nói thanh danh “chủ mẫu kiểu mẫu” của Lâm phu nhân. Lâm phu nhân xưa nay được người đời khen lễ nghĩa chu toàn, hôm nay lại bị trào phúng không có quy củ, nếu lan truyền ra ngoài, thanh danh bị ảnh hưởng, Lâm phu nhân không tránh được thẹn quá hóa giận.

Thái Tử thuận miệng nói một câu, lại thật sự đâm một mũi tên vào tim Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân trầm giọng nói: “Hôm nay tới cửa là vì kết giao hai nhà, không có ý gì khác. Cho dù quận chúa có muốn từ chối cũng không thể để một người ngoài không tên không họ đến nhục nhã chúng ta.”

 “Phu nhân nghĩ nhiều rồi.” Lạc Chi Hành bình thản ung dung, không nhanh không chậm nói:  “Huynh trưởng nhà ta là người trung hậu, từ trước đến nay chỉ biết ăn ngay nói thật, nếu mạo phạm phu nhân ở đâu, mong phu nhân khoan hồng độ lượng, đừng so đo với một tiểu bối như hắn.”

 “……”

Thị nữ biết rõ tính tình của Thái tử, khóe môi  giật giật.

Thôi công tử từ trước đến nay coi sắc đẹp hơn  trời, mở miệng không tha cho ai, có điểm nào liên quan đến hai chữ “trung hậu”?”

Nhưng Thái Tử lại không xấu hổ, gật đầu phụ họa: “A Hành muội muội nói đúng.”

Mọi người: “……”

Lâm phu nhân tức giận.

Lạc Chi Hành đã nói đến mức này, nếu bà ta còn không chịu buông tha, chẳng phải đang tự nhận mình hẹp hòi, cậy già lên mặt hay sao?

Lâm Sơ Ngôn nhìn chằm chằm Lạc Chi Hành nói: “A Hành muội muội, ta và muội tuổi xấp xỉ nhau lại là môn đăng hộ đối, là nhân duyên trời đất tạo nên, tại sao muội lại bài xích ta như vậy?”

 “Môn đăng hộ đối?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play