Triệu Minh Chương sửng sốt hỏi: "Hả?" "...Ai thích tiểu quận chúa?"
Thái Tử mới nhận ra mình hiểu lầm.
Hắn nâng ly trà lên miệng làm như không có chuyện gì, bình tĩnh nói: “Vừa rồi đệ nói, đệ có cô nương mình thích?”
"A? Đúng, đúng..." Nhắc tới cô nương mình thích, Triệu Minh Chương lập tức đỏ mặt.
“Vị kia cô nương kia cũng có ý với đệ?”
Thái Tử liếc Triệu Minh Chương, mặt không đổi sắc đánh giá.
Từ nhỏ Tiểu Ngũ đã lớn lên ở hoàng thành, tuy cha mẹ mất sớm nhưng lúc còn nhỏ được được mẫu hậu che chở, sau khi mẫu hậu qua đời cũng có hắn che chở, tính tình có phần ngây thơ.
Chẳng qua chỉ mới tới Nam Cảnh được mấy ngày, lại nói đã có người mình thích…
Hắn không ngại Tiểu Ngũ xuân tâm rung động, chỉ lo tính tình hắn đơn thuần bị người khác lừa gạt.
Không ngờ Triệu Minh Chương lại xua tay, nói ra lời kinh người: : “Không không không, vị kia cô nương kia chỉ mới gặp đệ một lần, có lẽ nàng cũng không nhớ rõ đệ.”
“……”
Thái Tử xoa trán: “Chỉ mới gặp một lần đệ đã vì người đó mà đi tìm ta?”
“Đệ chỉ muốn tính sớm…” Triệu Minh Chương ấp úng nói: “Cũng không thể chờ đệ và cô nương kia tâm đầu ý hợp mới đến hỏi ý kiến tam ca đúng không, đến lúc đó nếu tam ca và Hoàng bá bá không đồng ý, chẳng lẽ muốn để vị cô nương kia chịu tiếng xấu?”
Thái Tử: “……”
Triệu Minh Chương thử dò xét biểu tình của hắn, thăm dò nói: "Tam ca, huynh đồng ý đúng không?"
Nếu đầu óc hắn không hồ đồ bị lừa gạt, Thái Tử cũng lười quản nhiều: “Vương phi của đệ, đệ thích là được, chỉ có điều, thành hôn không phải trò trẻ con, không thể thay đổi liên tục, càng không thể khinh nhục cô nương nhà người ta.”
“Tam ca yên tâm, đệ biết!” Triệu Minh Chương thoải mái đồng ý.
Thái Tử nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn, nghiến răng nghiến lợi xua tay: "Được rồi, cũng đã muộn, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Triệu Minh Chương vô cùng vui vẻ, không phát hiện ra có gì không đúng, bước chân nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài, mới nhận ra có chuyện khác thường. Hắn chậm rãi đi vào phòng, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Tam ca, hình như đây là chỗ của đệ…”
Thái Tử: “…… Ta đi.”
*
Thời gian này Lạc Chi Hành đóng cửa không ra ngoài, chỉ tập trung vào bánh thạch hoa.
Ngày đó nàng mang cỏ thạch hoa vào phòng bếp, tính toán thời gian chuẩn bị làm xong đưa đến đại doanh.
Không ngờ bánh đưa đến trước mặt nàng, lại nhận ra có chuyện không ổn.
Tuy hình thức tinh xảo, nhưng màu sắc và hương vị lại khác hẳn với bánh thạch hoa nàng từng ăn.
Để đầu bếp ở tửu lầu làm lại không đạt yêu cầu của Lạc Chi Hành.
Lạc Chi Hành cảm thấy lỳ lạ
Vừa hỏi mới biết, hóa ra sư phó chuyện làm điểm tâm ở phòng bếp trong nhà có việc, xin nghỉ một tháng.
Đương nhiên Lạc Chi Hành không thể đợi sư phó quay lại, đành phải cùng đầu bếp giỏi nhất ở phòng bếp cải tiến hết lần này đến lần khác.
Đúng lúc này, Lâm phu nhân đột nhiên dẫn người tới cửa.
Lúc đó Lạc Chi Hành đang ở phòng bếp thử bánh thạch hoa, nghe vậy bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sai người mời Lâm phu nhân đến chính sảnh, lại ra hiệu cho Bán Tuyết tìm người đi thông báo cho Nam Cảnh Vương.
Nàng hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, thậm chí còn ung dung trở về phòng thay y phục.
Chuyện hôn sự của nhi nữ do cha mẹ làm chủ, hiện tại nàng không muốn thành hôn, nhà khác tới cửa cầu thân, cha vẫn luôn đứng ra từ chối, không cần để nàng phải suy nghĩ.
Lần này �
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.