Chỗ quán bar tìm thấy Bạch Mộng là nơi có hoàn cảnh tệ nhất trong những quán bar mà Ôn Nam và Cố Quyết đến tìm vào tối nay.

Vừa đến nơi, tiếng nhạc làm đinh tai nhức óc, âm thanh của các quán bar bây giờ cũng không tốt lắm, tạp âm khiến lỗ tai người nghe tê dại, bên trong còn có một tầng khói mù mịt, Ôn Nam mới đi vào chưa đến một phút đã thấy cả người dính đầy mùi thuốc lá.

Hơi khói say người làm mắt cô hơi đau xót, không mở ra nổi, cuối cùng vẫn do Cố Quyết đóng vai người dẫn đường, tìm được một con đường ra trong làn khói mù mịt, đưa cô đến trước mặt mọi người.

Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, hoàn toàn lấn át hết đi những tiếng cãi vả của các cô gái, bây giờ đi đến trước mặt mọi người, cô đã nhìn thấy Hoàng Nguyệt Nguyệt mặt mũi đỏ bừng, chỉ tay vào Bạch Mộng, lúc trách móc, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.

"Bạch Mộng, mẹ nó, cậu trâu bò thật đó! Cả đám người chúng tớ cuống cuồng tìm cậu suốt cả một ngày, cậu thì hay rồi, một mình trốn ở đây uống rượu, rốt cuộc là cậu đang muốn giày vò chính cậu hay là bọn tớ! Cậu đi uống rượu thì tắt máy làm quái gì! Cậu có bệnh hả!"

Ôn Nam vội vàng đi đến, nhẹ nhàng đẩy người Hoàng Nguyệt Nguyệt, đứng trước mặt Bạch Mộng, cô nhìn thấy Bạch Mộng đang co người trên ghế sô pha, ánh mắt có hơi mơ màng, trang điểm rất đậm, đậm đến mức lôi thôi lếch thếch, giống như người không biết trang điểm cưỡng ép trát đồ trang điểm lên mặt, che giấu những đường nét xinh đẹp trên gương mặt mình.(Ứng dụng T YT)

Hiển nhiên cô ấy đã say khướt rồi, trên mặt đỏ bừng bất thường, trong miệng thì đang không ngừng lẩm bẩm điều gì đấy, phong cách ăn mặc cũng khác xa ngày bình thường, trên người mặc chiếc áo đầm đỏ rượu bó sát, tóc dài uốn xoăn rũ xuống bờ vai, có hơi lộn xộn.

Cô ấy thay đổi quá lớn, nếu như không phải bạn cùng phòng sớm chiều ở chung với nhau, Ôn Nam cũng không thể nhận ra cô ấy.

 Cô tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Bạch Mộng, không mất khống chế như Hoàng Nguyệt Nguyệt, mà cô nhẹ nhàng đỡ cô ấy ngồi dậy, dịu dàng vỗ vào lưng cô ấy, kiên nhẫn hỏi: "Cậu uống bao nhiêu rồi, có thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Nhìn thấy cô ấy mặc đồ quá ngắn, Ôn Nam thậm chí còn cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên đùi của cô ấy.

Từ trước đến giờ cô vẫn như thế, đối với con gái, chỉ cần không đụng đến ranh giới cuối cùng của cô thì cô vẫn có thể dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất, kiên nhẫn khuyên bảo.

Còn nếu con trai làm bừa thế này, thể nào cô cũng sẽ đánh cậu ta một trận.

Thật ra thì, trong khoảnh khắc kia, Ôn Nam dường như có rất nhiều lời muốn nói, muốn trách, muốn hỏi hoặc muốn nói phải trái, nhưng trong khoảnh khắc kia cô lại chẳng nói ra được một câu nào cả.

Đương nhiên, cô biết Bạch Mọng đến chỗ này tuyệt đối không chỉ đơn giản là cô ấy muốn uống rượu, khi một người đang bị nỗi buồn phiền bao vây thì những nỗi buồn khác cũng sẽ ùn ùn kéo tới, nhiều đến mức thở không nổi, có thể sẽ bị mất khống chế mà làm ra một vài chuyện không giống lúc bình thường, lúc này cô mà đi trách móc cô ấy, chỉ trích cô ấy thì cũng chẳng có tác dụng chút nào cả.

"Được rồi, không sao rồi, chúng ta trở về thôi nào."

Ôn Nam cố gắng để giọng mình dịu dàng nhất có thể.

Nhưng mà Hoàng Nguyệt Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, mặc dù Trần Mộng Đình vẫn ở bên cạnh cố gắng kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy vẫn nhìn Bạch Mộng, giọng nói thì càng ngày càng lớn, tâm trạng cũng gần như mất khống chế: "Còn về! Cậu còn không biết xấu hổ muốn về sao?"

"Còn nhớ lần trước tớ uống say trở về phòng ngủ, cậu nói tớ thế nào không hả Bạch Mộng, ít nhất t�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play