Khấu Túy ngồi dậy, lấy túi kẹo cao
su từ trong túi đồng phục học sinh ra, bỏ vào miệng và nhai từng chút một.
Thời Tây ngửi thấy mùi dưa hấu rất
thích hợp với mùa hè.
Khấu Túy thổi bong bóng
"bụp" một cái: "Uy hiếp tớ sao?"
Thời Tây nhìn miệng hắn nhai keo cao
su: "Không phải là uy hiếp."
Miệng Khấu Túy rất đẹp, hình chữ m
rất chuẩn, khóe miệng hếch lên cái móc nhỏ khiêu khích, đường viền môi mỏng,
màu môi rất hồng.
Giống như loại thạch trái cây mà cô
thích ăn.
Khấu Túy hỏi: "Nhìn cái
gì?"
Hàng mi dài của Thời Tây run rẩy:
"Không nhìn gì cả, chỉ là có hơi thèm thôi."
Khấu Túy không nói chuyện, cứ nhai
nhai như vậy nhìn cô.
Thời Tây run run đưa tay về hướng
cậu: "Còn kẹo cao su không? Tớ cũng muốn ăn."
"Còn đấy." Khấu Túy thè đầu
lưỡi ra, cho cô xem kẹo cao su trên đầu lưỡi: "Đây này."
"……"
Không đứng đắn.
Thời Tây lùi lại, ôm lấy vai, hất
cằm lên: "Không phải là tớ uy hiếp, tớ chỉ thông báo thôi. Nếu cậu không
cho tớ số điện thoại, cô Y Tâm sẽ biết chuyện Khấu Văn ở ký túc xá thay
cậu."
Các đường nét trên khuôn mặt của
Thời Tây nhỏ nhắn và thanh tú, mang theo nét non nớt của một học sinh năm nhất
trung học.
Hơn nữa cô lớn lên trong một môi
trường tốt, làn da được nuôi dưỡng mềm mại, đôi mắt trong veo như nước suối.
Khi uy hiếp người khác, cho dù có
bày ra tư thế nhìn người bằng lỗ mũi, cũng không có tác dụng uy hiếp gì.
Khấu Túy rõ ràng là không hề sợ,
dáng vẻ vẫn rất thoải mái, đẩy kẹo cao su sang một bên miệng, ngửa đầu lên uống
trà.
Uống trà xong, lại tiếp tục nhai kẹo
cao su: "Lớp phó thể dục bày ra một màn kịch như vậy để xin số điện thoại
của tớ, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Tớ còn có thể có ý đồ gì
chứ?" Thời Tây mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, xua xua lòng bàn tay với
cậu: "Con gái bình thường khi muốn xin số của con trai, không phải đều là
muốn kết bạn sao?”
Khấu Túy dùng bút đẩy bàn tay của cô
ra: "Cậu có phải người bình thường đâu?"
Nói rồi, Khấu Túy mở quyển sách hóa
học trên bàn ra, tìm một tờ giấy trắng và xé một đoạn dài.
Viết số điện thoại lên đó.
Thời Tây chưa bao giờ nhìn thấy Khấu
Túy viết chữ, cũng chưa từng thấy nét chữ của Khấu Túy, nên cô chăm chú quan
sát từng chút một.
Nhìn động tác tay cầm bút của cậu,
chuyển động uyển chuyển cùng những khớp xương đẹp đẽ của bàn tay trái khi đè
lên tờ giấy.
Cậu viết xuống một dãy số hoàn mỹ
đẹp mắt.
Tề Bác ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở
Thời Tây: "Điện thoại di động của cậu ấy luôn đặt ở chế độ máy bay, cậu
phải bảo cậu ấy thêm Wechat ấy."
Khấu Túy mở to mắt và nhìn cậu ta:
"Bác ca sao lại làm thế, nhìn thấy chị gái tiểu Tây xinh đẹp thì muốn phản
bội tôi sao?"
Tề Bác lập tức ngậm miệng lại.
Thời Tây hỏi: "Wechat trước đây
của cậu, còn dùng không?"
Khấu Túy viết số tài khoản Wechat
của mình bằng chữ cái tiếng Anh ở phía sau số điện thoại, không lên tiếng mà
lặng lẽ cam chịu.
Thời Tây nhỏ giọng thì thầm:
"Thảo nào, tớ từng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn Wechat, nhưng cậu đều
không trả lời."
Khấu Túy viết đến nét ngang của chữ
Z thì dừng tay lại: "Gửi cái gì?"
Thời Tây nghĩ thầm từ ngày 8 tháng 6
đến 31 tháng 7, cô đã gửi rất nhiều.
Nhưng nếu cậu đã không nhìn thấy thì
coi như không nhìn thấy vậy, cô cọ cọ ngón tay nói: "Chính là mấy cái chia
sẻ liên kết với bạn bè sẽ nhận được điểm và kinh nghiệm đó."
Khấu Túy liếc nhìn động tác nhỏ của
cô, khẽ cau mày và đặt tờ giấy dài vào lòng bàn tay cô: "Đừng để Khấu Văn
và dì biết số điện thoại này."
Thời Tây sợ mất, cúi đầu nhìn kỹ số
điện thoại di động và ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).