Thời Tây rất khâm phục Khấu Túy, cậu
bị chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc để phê bình, thế mà còn có thể thừa dịp
chủ nhiệm lớp ra ngoài nghe điện thoại, ngồi vào ghế chủ nhiệm lớp nghỉ ngơi.
Đã vậy còn cùng cô thương lượng
chuyện cậu không bán mình.
Cậu ấy làm thế nào mà có thể ung
dung như vậy.
Thời Tây đứng cúi đầu, Khấu Túy ngồi
ngẩng đầu, tư thế này khiến Thời Tây có chút mất tự nhiên.
Cô lùi lại một chút thì thầm: “Cho
dù cậu có bán mình, tớ cũng không thèm mua.”
Khấu Túy nhìn Thời Tây như giữ
khoảng cách lùi về phía sau, cười cười không nói gì. Ngả đầu tựa vào ghế nhắm
mắt, nói: “Vậy cậu thật sự
không có mắt nhìn, có biết bao nhiêu người chờ tớ bán thân đấy.”
Thời Tây không thích nghe nửa câu
sau Khấu Túy nói "Có biết bao nhiêu người chờ cậu bán mình", mặc dù
đây đúng là sự thật.
Thời Tây nhịn rồi lại nhịn, nhưng
rồi không kìm được nói: "Cậu có thể đừng tự luyến như vậy không?”
“Tớ đây không phải tự luyến.” Khấu
Túy khép nửa con mắt liếc cô: “Chỉ là tớ lớn lên đẹp trai và cũng tự nhận thức
được điều đó.”
Nói đi nói lại, như vậy còn không
phải tự luyến à.
Thời Tây chỉ vào mình: "Tớ đây
lớn lên cũng xinh đẹp, cũng tự nhận thức được, nhưng mà không có như cậu….”
Khấu Túy nhướng mày.
Thời Tây ấp a ấp úng phun ra một chữ:
“Phóng túng.”
Khấu Túy nhìn chằm chằm Thời Tây hai
giây, cười khẽ nhắm mắt lại: "Nhắc nhở thân thiện, tớ độc thân đã mười tám
năm lẻ tám tháng, tớ rất tự trọng tự ái.”
Âm thanh Thái Nguyên gọi điện thoại
ngoài cửa trở nên yếu đi.
Thời Tây kịp thời kéo đề tài đang
bay thật xa trở lại, khom lưng tới gần cậu, nói nhanh bên tai cậu: "Cậu có
thể nhờ Khấu Văn thay cậu.”
Khấu Túy vốn đang khép hờ mắt, ngay
lập tức mở to mắt ra.
Trong tầm mắt cậu là cần cổ trắng
nõn của Thời Tây, cùng lỗ tai hơi đỏ của cô.
Thời Tây tiếp tục nói bên tai Khấu
Túy: “Khấu Văn và cậu giống nhau, che mắt lại thì miệng cũng giống cậu như đúc,
vừa đúng tháng tám cậu ấy chưa khai giảng, có thể giúp cậu thay thế một tháng.
Chờ một tháng sau, cậu thăm dò được quy luật kiểm tra phòng ngủ của chủ nhiệm
lớp thì mỗi tuần ít nhất cũng có thể trốn ngủ ba ngày. Nếu mà may mắn hơn một
chút, đổi thành bác bảo vệ kiểm tra phòng ngủ, cậu tùy tiện tìm người là có thể
thay thế rồi.”
Thời Tây sợ bị Thái Nguyên nghe thấy
nên cố nói rất nhỏ, dùng giọng gió thì thầm, hơi thở ngắt quãng phả vào tai
phải Khấu Túy.
Trên người cô có mùi sữa rất nồng,
giống như mỗi ngày cô đều tắm sữa.
Lồng ngực phập phồng của Khấu Túy
đột nhiên d� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).