Editor: Hoài Như
Kỳ thi tháng đầu tiên của tháng 9 được lên
lịch vào thứ Hai và thứ Ba.
Thái Nguyên đặt mục tiêu điểm kỳ thi tháng cho
từng học sinh trong lớp, mục tiêu của Khấu Túy là 450 điểm và mục tiêu của Thời
Tây là 700 điểm.
Điểm cho Thời Tây so với điểm thi đại học của
cô thì thấp hơn, mặc dù Thái Nguyên thường xuyên bắt lỗi Thời Tây nhưng thầy ấy
cũng không muốn gây quá nhiều áp lực cho Thời Tây vào thời điểm này.
Chỉ là cần gây áp lực lên Khấu Túy, cậu phải
vượt qua 450 điểm trong bài kiểm tra mới trả lại điện thoại di động bị tịch thu
cho Thời Tây.
Vào chiều thứ bảy, Thời Tây muốn lấy cớ dạy bù
cho Khấu Văn rồi còn dạy bù cho Khấu Túy nên đã nhờ dì chở cô đến Khấu gia.
Ngay khi Thời Tây bước vào phòng khách, cô đã
nghe thấy ông bà của Khấu Túy và dì Tần mỉm cười chào cô, khen cô thật xinh
đẹp.
“Tây Bảo mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ này đẹp
quá.” Bà nội Khấu cười: “Hình như con cao lên rồi.”
Thời Tây mang theo trái cây, mỉm cười ngồi
giữa hai người lớn tuổi, ân cần hỏi thăm chuyến du lịch của bọn họ.
Trò chuyện một hồi, Khấu Văn đi xuống lầu:
“Vừa mới ngủ dậy, nghe thấy dưới lầu có tiếng cười, em biết ngay là chị Tiểu
Tây đến rồi.”
Thời Tây nói chuyện với Khấu Văn một lúc, làm
như vô tình hỏi: “Anh trai em không có ở nhà à?”
Khấu Văn giờ đã biết anh trai mình bận rộn cái
gì nên không về nhà, cũng không còn giọng điệu oán trách vì bị giấu diếm lúc
trước nữa: “Không có ở nhà, có lẽ anh ấy ở lại trường học, hơn nửa tháng rồi
anh ấy chưa về.”
Thời Tây nghĩ rằng sau khi Khấu Túy sống ở
trường, cậu ấy cũng sẽ về nhà vào tối thứ bảy, nhưng cô không ngờ rằng lại như
vậy.
Cô vốn định đến Khấu gia để dạy bù cho Khấu
Túy, nhân tiện áp dụng công thức của Liêu Thần trêu chọc Khấu Túy.
Ở trong phòng Khấu Văn, Thời Tây ngẩn người
ngồi nhai kẹo cao su.
Khấu Văn lại mắc lỗi trong câu hỏi về lực ma
sát của băng chuyền vật lý, cậu ấy không muốn làm lại, cũng ngẩn người ra.
Một lúc sau, Khấu Văn thì thầm: “Còn chưa có
tin tức gì về người ấy.”
Bong bóng kẹo cao su của Thời Tây nổ tung:
“Anh trai của em ấy hả, cậu ấy không gọi điện về nhà sao?”
“Không phải.” Khấu Văn tháo kính ra rồi đặt
chúng lên bàn, nhìn Thời Tây với cặp mắt cận thị mơ mơ màng màng: “Em nói Khấu
Sở Lâm.”
Khấu Sở Lâm là cha của Khấu Túy và Khấu Văn.
Trong ký ức tuổi thơ của Thời Tây, chú Khấu là
một người đặc biệt sang trọng, vô cùng lịch thiệp và phong độ.
Trong kỳ nghỉ đông giữa năm lớp ba và lớp bốn,
bốn thành viên Khấu gia và ba thành viên của Thờ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.