Editor: Hoài Như
Khấu Túy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vỗ vỗ vào
chỗ trống cùng bàn: “Ngồi đi.”
Thời Tây: “?”
Khấu Túy không nhịn được mà bật cười: “Sợ cái
gì, không có keo, ngồi đi.”
Thời Tây nheo mắt nghiêng đầu, cảm thấy Khấu
Túy không có chuyện gì tốt, run rẩy ngồi xuống.
Khấu Túy đột nhiên giơ tay về phía Thời Tây,
Thời Tây sợ hãi rụt đầu lại: “Đừng đánh người mà!”
“Ai nói sẽ đánh cậu.” Thanh âm Khấu Túy hơi
khàn, đưa tay đặt ở sau gáy Thời Tây, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Cái gối này cậu
thử trước một chút đi."
Động tác của Khấu Túy rất nhẹ nhàng, thậm chí
là ôn nhu, giống như đang vỗ về một đứa trẻ trong nôi ngủ, ngón tay chậm rãi
đưa ra xa, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, hết lần này đến lần khác.
Khuôn mặt của Thời Tây như bị bôi một lớp phấn
hồng, hồng hào mịn màng, lỗ tai có chút tê dại, trong tay dường như có một dòng
điện không ngừng truyền đến tóc của cô, sau đó là da đầu, lại đến từng dây thần
kinh.
Khấu Túy vỗ nhẹ đầu Thời Tây hết lần này đến
lần khác, cho đến khi Thời Tây sắp nằm xuống bàn: “Ngủ đi.”
Thời Tây rất thoải mái, cơn buồn ngủ cũng tự
nhiên ập đến, khuôn mặt gần như áp sát vào gối.
Khấu Túy đột nhiên thu tay lại và cười khẽ:
“Bây giờ, hãy để người đẹp nhỏ Thời Tây cho bạn xem cảnh nấc cụt và xì hơi khi
ngủ trên bàn.”
“...”
Thời Tây cảm giác Khấu Túy thực sự rất ác, cô
đứng thẳng dậy, lấy thẻ ăn từ túi quần đồng phục học sinh ra: “Tớ đã có thẻ, tớ
trả cho cậu đó.”
Khấu Túy nhướng mày nhìn thẻ ăn của mình, bị
Thời Tây phủ lên một mảng hoạt hình mờ sương màu lam nhạt: “Không cần nữa?”
“Tớ làm cái thẻ mới, đương nhiên không cần
nữa.”
“Ừm.”
Khấu Túy dùng đầu ngón tay bóp nhẹ thẻ ăn, lấy
nó từ tay Thời Tây và lắc lắc trong tay.
Thời Tây vẫn chưa muốn rời đi, vì vậy cô di
chuyển chiếc ghế dưới mông đến bên Khấu Túy: “Anh trai.”
Chỉ cần Thời Tây gọi cậu một tiếng anh trai,
chắc chắn là sắp nhờ vả cậu một cái gì đó.
Khấu Túy ngước mắt lên, nhìn Thời Tây và thản
nhiên nói: “Hả?”
“Anh trai à.” Thời Tây nhẹ nhàng kéo áo Khấu
Túy, thẹn thùng đỏ mặt như hoàng hôn, ngượng ngùng hỏi: “Anh nhìn em xem, hôm
nay em có đẹp không?”
Khấu Túy rời mắt khỏi tấm thẻ ăn và từ từ di
chuyển đến khuôn mặt của Thời Tây.
Cô vốn dĩ đã dễ thương và xinh đẹp từ khi còn
nhỏ, khi còn nhỏ, cô mập mạp, làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn chớp chớp như
búp bê.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô lớn
lên, ốm đi rõ ràng, trở nên thanh tú xinh đẹp như bây giờ.
Lúc này, bộ váy màu đỏ thực sự khiến người
khác khó rời mắt.
Giống như một đóa hoa hồng nở rộ, khiến người
ta muốn hái xuống hôn một cái.
Thời Tây thấy Khấu Túy lâu không nói chuyện,
đôi mắt cậu dường như đang phân tâm suy nghĩ về điều gì đó, cô búng ngón tay
trước mắt cậu và nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Anh trai, bị mê hoặc bởi
vẻ đẹp của em rồi sao?"
Khấu Túy hoàn hồn, trầm ngâm nhìn bộ váy màu
đỏ của cô: “Sao tự dưng lại đổi phong cách vậy?”
Thời Tây sợ cậu nhìn thấu suy nghĩ của mình,
cúi đầu kéo quần áo của cậu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, em không phải người
ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh quá xấu.”
Trong khi nói chuyện, Thời Tây ngẩng đầu lên
và nói rất nghiêm túc: “Anh trai mau nói, về sau sẽ không nói rằng em trông
giống người ngoài hành tinh nữa.”
Khấu Túy thậm chí còn nghĩ rằng cô thay đổi
sang màu đỏ vì cô đã xem qua chương trình phát sóng trực tiếp.
Cô yêu cái đẹp từ khi còn là một đứa trẻ,
thỉnh thoảng dì của cô trêu chọc cô bằng cách nói rằng Th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.