Cái tên Khấu Túy này, chắc chắn là cố ý.
Cậu ta và cô cứ nói qua nói lại về chuyện cái nhà vệ sinh
cũng thôi đi, ở đây còn có cả Thai Mặc và Tiểu Kiều nữa.
Thời Tây tức đến mức mặt đỏ bừng lên.
Hồi lâu mới phát ra một câu: “Khấu Túy, cậu khốn nạn.”
Khấu Túy bị mắng cũng không cãi lại, dù sao thì trong mấy
năm nay, số lần Thời Tây mắng cậu là đồ lưu manh, không đứng đắn cũng không ít.
Cậu cười khẽ, dùng điện thoại gõ vào trán cô: “Được rồi, cậu
khá đáng yêu đấy.”
Thời Tây nghe vậy miệng cười toe toét, sao tự dưng lại khen
cô đáng yêu vậy nhỉ.
Cô đưa tay sờ trán Khấu Túy: “Cậu phát sốt rồi à?”
Khóe mắt Khấu Túy khẽ run lên, rất nhanh lùi về sau.
Tay Thời Tây dừng ở không trung: “ Cậu trốn cái gì, thật sự
phát sốt rồi à?”
Khấu Túy khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, nhíu mày lè
lưỡi nói: “Tớ đây là không muốn để cậu chiếm tiện nghi.”
Thời Tây cảm thấy khó tin: “Tớ? Chiếm tiện nghi của cậu?”
Khấu Túy hỏi vặn lại: “Chẳng phải cậu đã không ít lần chiếm
tiện nghi của tớ rồi sao?”
Từ khi Khấu Túy bắt đầu tới đây, Thời Tây vẫn luôn nhìn cậu,
Khấu Túy cũng chỉ nhìn mỗi Thời Tây.
Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đứng bên cạnh, Tần Diễm Kiều đã
sớm quen với tính khí của hai người này, cúi đầu nghịch điện thoại không nói
chen vào, mà dù cô có muốn chen vào cũng không được.
Còn Thai Mặc trầm mặc nãy giờ, ấn đường hơi nhíu lại có vẻ
không yên tâm.
Từ nãy đến giờ, chỉ cần Khấu Túy xuất hiện thì cậu ta liền
trở thành người vô hình bên cạnh Thời Tây.
Hai người Khấu Túy và Thời Tây cãi nhau một hồi, mắt thấy
Thời Tây sắp tức điên lên, Khấu Túy cười nhận thua: “Được rồi, là tớ chiếm tiện
nghi của cậu nhiều hơn.”
Không đợi Thời Tây lẩm bẩm thêm nữa, Khấu Túy di chuyển tầm
mắt, thấy bên cạnh dựng một chiếc xe đạp, cậu liền nói với Tần Diễm Kiều: “Đây
là xe của bạn cậu à? Tiểu Kiều, đúng lúc chân của Tây Bảo đi lại không tiện,
cậu chở cậu ấy đi một vòng đi?”
Lời vừa nói ra, cả Thời Tây, Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đều
không nghĩ tới Khấu Túy lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, đồng thời sững
sờ.
Thai Mặc cho rằng Khấu Túy sẽ muốn đích thân đưa Thời Tây
đi.
Tần Diễm Kiều cũng cho là như vậy.
Tần Diễm Kiều theo bản năng hỏi lại: “Sao cậu không đưa cậu
ấy đi một vòng đi?”
Thời Tây cũng nhìn Khấu Túy, trong mắt che giấu sự mong đợi,
hy vọng Khấu Túy sẽ đưa cô đi dạo.
Khấu Túy lùi lại hai bước, thanh âm hòa lẫn với tiếng sóng,
chầm chậm nói : “Cậu ấy nặng lắm.”
“...”
Thời Tây và Tần Diễm Kiều đi dạo quanh bờ biển hai vòng,
Thời Tây lẩm bẩm suốt dọc đường, cô nặng chưa tới 48 cân, vẫn chưa tới 48 cân
đâu đấy.
Tần Diễm Kiều suốt đường đi đều mặc kệ Thời Tây lẩm bẩm một
mình làm Thời Tây cảm thấy việc đạp xe trên bãi biển thật nhàm chán.
Lúc trở về lớp đứng trước chiếc lò nướng đồ ăn, khi Thời Tây
nhìn thấy đồ nướng và sò biển bản thân thích ăn cũng không bu ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).