Chuyện này nằm ngoài dự liệu mất rồi.
So với những gì mà Thời Tây đã tưởng tượng thì những chuyện
này lại trái ngược hoàn toàn.
Thời Tây cứng đờ như pho tượng, nín thở không dám cử động.
Khấu Túy dựa đầu vào vai cô, theo nhịp xe chậm rãi lên
xuống, Thời Tây cũng cảm nhận được chút áp lực nhẹ trên vai.
Mái tóc ngắn của cậu thỉnh thoảng lại chạm vào tai cô, khiến
tai cô có chút ngứa.
Việc tiếp xúc cơ thể như thế này, thực sự là quá gần rồi.
Thời Tây thận trọng nghiêng đầu, hướng mắt xuống nhìn cậu,
nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"
Khấu Túy không trả lời, hơi thở vẫn đều đặn, lông mi cũng
không hề rung lên.
Lông mi của Khấu Túy rất dài, gốc mi cong lên rõ rệt, dính
trên mí mắt, như được họa sĩ vẽ lên.
Khi Thời Tây quay đầu lại, mũi cô chạm nhẹ vào mái tóc trên
đỉnh đầu cậu.
Cô hít nhẹ một hơi, ngửi thấy mùi dầu gội thơm dịu mà cô
thích.
Cẩn thận ngửi kĩ hơn, như thể cô có thể ngửi thấy cả hơi
nước ẩm ướt khi cậu tắm trong phòng tắm vào sáng sớm.
Mùi hương trên người Khấu Túy lúc nào cũng rất thơm, nó nhẹ
hơn mùi thơm của nước hoa, một mùi thơm khiến cô ngửi mãi mà không biết chán.
Thời Tây bỗng dưng cảm thấy vui vẻ khi Khấu Túy dựa vào vai
cô ngủ thiếp đi.
Giống như cảnh tượng mà trước đây cô chưa từng dám tưởng
tượng đột nhiên trở thành sự thật, khiến lòng cô không khỏi nhảy lên vì vui
sướng.
Khấu Túy là người có suy nghĩ rất trưởng thành, khiến cho cô
nghĩ rằng những cô gái mà Khấu Túy thích phải là kiểu đàn chị năm ba, năm tư
giỏi giang và xinh đẹp.
Vì vậy khi có được cơ hội từ trên trời rơi xuống này, cô vô
cùng trân trọng.
Thấy Khấu Túy đã ngủ say, Thời Tây nhẹ nhàng lấy điện thoại
ra, chuyển sang chế độ im lặng, chụp trộm ảnh cậu đang ngủ trên vai cô.
Giấu kỹ tấm ảnh trong album, Thời Tây chớp chớp mắt, trong
mắt cô ánh lên sự vui mừng, nhưng cũng có một chút mất mát khó tả.
Cậu ấy giống như một bảo vật xinh đẹp trong viện bảo tàng,
mọi người đều ngưỡng mộ với vẻ ngoài ưa nhìn của cậu, nhưng để thật sự thấu
hiểu được nội tâm của cậu ấy thì lại chẳng có mấy ai.
Và đó cũng là món bảo vật mà không bao giờ có được.
Khi xe dừng ở bãi đậu xe ven biển, Tần Diễm Kiều xuống xe
trước, Thời Tây ngồi phía sau đang do dự không biết làm thế nào để đánh thức
Khấu Túy.
Cô còn muốn cùng cậu ngồi trên xe để cậu ngủ tiếp, không
muốn ra ngoài chơi chút nào.
Nhưng đúng lúc này, Khấu Túy từ từ tỉnh dậy.
Thời Tây thấy đầu cậu đang cử động, liền lập tức nhún vai
đẩy cậu ra: “Mau thu gọn bàn* lại đi, đến nơi rồi.”
*Chiếc bàn nhỏ thường hay xuất hiện
ở chỗ ngồi trên ô tô hoặc máy bay. Khấu Túy ngơ ra vài giây, chưa định hình ra mình đang ở đâu,
cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một quầy bán phao bơi và đồ uống
lạnh cách đó không xa, lúc này mới định hình lại được.
Cậu xoa bóp cổ, hình như là nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên khẽ
cười: “ Nói thật chứ…”
Thời Tây: “ Gì cơ?”
Khấu Túy cười: “Cái bàn nhỏ này của cậu cũng có ích đấy
chứ.”
Thời Tây cố nhịn ý định ném cậu xuống biển: “Công việc mà
cậu bận mỗi tối, là ở công trường chuyển gạch sao?”
Khấu Túy nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng gần như thế,
tính chất công việc cũng khá giống nhau.”
Thời Tây đang định hỏi công việc của cậu là làm gì, Khấu Túy
chậm rãi nói: “Đều là vì phục vụ cuộc sống của nhân dân.”
Thời Tây bị dọa cho sợ hãi: "Này, không phải là cậu ở
khu đèn đỏ bán sắc đấy chứ?”
Khấu Túy không nói gì, mở cửa xuống xe, tay bám vào cửa xe
rồi nghiêng người cười với cô.
Nụ cười có chút gì đó tà mị quyến rũ.
Thời Tây đang nhặt chiếc nạng dựa trên kệ để chân chuẩn bị
ra ngoài, thì lại bị nụ cười quyến rũ của cậu làm cho mất cảnh giác, tim lỡ mất
vài nhịp.
Cô vội vàng quay mặt đi, Thời Tây mở cửa rồi lẩm bẩm: “Cười
cái rắm ấy.”
Khấu Túy càng cười tươi hơn: “Tớ đang cười cục phân đó chứ.”
“...”
Thời Tây nhảy xuống xe, hít thở mùi tanh nồng của biển cả,
không hiểu sao lại cảm giác như ngửi thấy cả m ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).