《Chỉ Cần
Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Tim cô đập rất nhanh.
Tất cả âm thanh xung quanh lúc này dường như đều biến mất.
Cô không biết có phải Sầm Lý biết phép thuật, hay do cô quá hoài niệm,
nhưng chỉ với một cái gật đầu nhẹ đã khiến cô rơi vào một vùng đất đầy mơ mộng
và bí ẩn, không thể phân biệt được ranh giới giữa thực và ảo.
Giống như rất lâu về trước, đôi mắt âm trầm của anh dễ dàng làm lòng cô
dậy sóng.
Trước khi vào cấp ba, điều Trì Dữu ghét nhất là buổi lễ chào cờ vào thứ
hai hàng tuần.
Không nỡ rời xa thứ bảy và chủ nhật, cho nên cô càng không thích thứ
hai, hơn nữa vốn đã buồn ngủ vô cùng, nhưng cô vẫn buộc phải đứng trên sân trường
nghe thầy hiệu trưởng diễn thuyết.
Sau khi vào cấp ba, lớp của cô và Sầm Lý ở cạnh nhau, vì vậy mỗi lần xếp
hàng trong buổi lễ chào cờ đều sẽ đứng gần nhau.
Sầm Lý đứng ở phía đầu lớp với tư cách là lớp trưởng, trong khi Trì Dữu
đứng ở giữa, cho nên anh không thể nhìn thấy cô, còn cô chỉ có thể nhìn anh từ
phía sau.
May mắn thay, lễ chào cờ đầu tuần của trường yêu cầu kiểm tra đồng phục
học sinh, và Sầm Lý sẽ phụ trách kiểm tra lớp, anh sẽ đi một dọc từ đầu đến cuối,
chắc chắn phải đi qua Trì Dữu đang đứng ở bên cạnh.
Tầm nhìn của con người có thể thấy được trong phạm vi một trăm hai mươi
độ trước mặt, anh chậm rãi đi tới, ánh mắt hờ hững quét qua, dừng lại trên người
cô không quá một giây, lúc đó cô sẽ hối hận vì sáng nay dậy muộn nên không có
thời gian chải chuốt xinh đẹp.
Kể từ đó, mỗi thứ hai hàng tuần, Trì Dữu không bao giờ ngủ dậy muộn, rõ
ràng là lo lắng giáo viên chủ nhiệm sẽ phát hiện ra, nhưng cô vẫn lấy trộm máy
uốn tóc của chị gái, học theo các giáo trình hướng dẫn trên mạng, uốn phần tóc
thẳng đuột buồn tẻ trở nên bồng bềnh đầy sức sống.
Không chỉ vậy, cô còn lén xịt nước hoa của mẹ. Trì Dữu không biết Sầm
Lý có ngửi được hay không, cô chỉ nhớ rằng cậu bạn đứng gần lớp cô đã ngửi thấy
và ngạc nhiên hỏi có phải cô đã xịt nước hoa không.
Sau đó cậu bạn hào hứng đi nói với những bạn trai khác rằng Trì Dữu xịt
nước hoa.
Ngay sau đó, các bạn nam khác trong lớp đều bật cười, một người có tính
cách hào sảng lạc quan như Trì Dữu lại đi làm mấy chuyện của con gái, đúng là một
việc rất thú vị.
Lúc này, Sầm Lý đi ngang qua, cô bị mấy bạn nam trêu chọc, hai má lập tức
đỏ bừng, thầm chửi rủa mấy đứa con trai đó thật phiền phức, cố gắng che đậy sự
xấu hổ của mình, hung hăng trả lời lại đó không phải là việc của họ.
Không phải vì bọn họ mà cô mới xịt nước hoa.
Cô chỉ muốn mỗi lần đến lễ chào cờ, khi Sầm Lý đi ngang qua cô sẽ nhận
thấy cô có một mùi hương khác với mọi người.
Có lẽ lúc đó anh sẽ có ấn tượng đặc biệt với cô, chẳng hạn như có một
cô gái rất thơm ở lớp bên cạnh.
Cô nghĩ rằng vì bản thân đã lớn nên “phép thuật” của Sầm Lý không còn
tác dụng với cô nữa.
Rõ ràng cô đã sớm nghĩ thông về những năm cấp ba đó rồi, không còn chấp
nhặt nữa, cũng không còn vì nó mà trằn trọc, mà chỉ coi như một đoạn hồi ức.
Để khi cô nhìn lại quá khứ thì đâu chỉ là những năm tháng tuổi trẻ
thành tích kém cỏi, hay là làm những việc ngốc nghếch với lũ bạn thân, mà còn
có một kỉ niệm vừa chua chát vừa ngọt ngào, về một chàng trai cô từng thầm mến.
Giờ phút này đây, khi Sầm Lý đứng trước mặt cô, cô rốt cuộc cũng hiểu
vì sao có rất nhiều người không thể buông bỏ được ánh trăng sáng (1) trong
lòng, vì sao lại nói khi còn thuở niên thiếu không nên gặp qua người khiến bản
thân phải kinh ngạc quá mức vì vẻ đẹp của họ.
Đời người hiển nhiên không chỉ có một người, cuộc sống còn rất dài, sẽ
còn gặp rất nhiều người khác, nhưng tại sao vẫn thấy khó quên đi được một người.
Cô luôn nghĩ rằng đó chỉ là những tình tiết mà các tác giả thích phóng
đại lên.
Cô cho rằng Sầm Lý chỉ là một người khách qua đường thời tuổi trẻ,
trong vài năm không có Sầm Lý, cô cũng đã gặp những người khác và rung động trước
họ, vì thế nên cô không nghĩ anh lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Nhưng sự thật đã chứng minh là anh có.
Thế nhưng cô vẫn còn chút lý trí đang cố trấn áp nội tâm mãnh liệt, bản
thân vẫn không thể tin được.
Cả hai đứng đối diện nhau, Trì Dữu chậm rãi cúi đầu, do dự một lúc, cuối
cùng cô hỏi một câu mà chính bản thân còn không nghĩ tới.
“...Tôi, tôi rất giống mối tình đầu của cậu sao?”
Nếu không, tại sao anh đột nhiên coi trọng cô đến vậy? Điều này không
khoa học chút nào.
Đừng là mấy thể loại văn chương ngược tâm nhé.
Sầm Lý đúng là ánh trăng sáng của cô, nhưng cô không muốn trở thành thế
thân cho ánh trăng sáng của anh.
Khoảnh khắc cô thốt ra câu hỏi mà không rõ nguyên nhân vấn đề, Trì Dữu
đã hối hận.
Ánh trăng sáng của cô không nói
nên lời, anh thở dài, đối mặt với cô mà lòng rối bời, cuối cùng vẫn lựa chọn phối
hợp, rất lịch sự, một mực phủ nhận.
“Không phải.”
Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không phải là tiểu thuyết làm thế thân, nam thần cũng không đến
nỗi đê tiện như vậy.
Sau khi phủ nhận, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tưởng tượng ra ba kiểu câu
mà cậu có thể sẽ trả lời tôi, nhưng không ngờ cậu lại hỏi tôi điều này.”
“Tôi đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình ngược tâm,” Trì Dữu cười gượng:
“Cứ kệ tôi đi.”
“Nếu mặc kệ cậu thì làm sao tôi biết được đáp án của cậu.” Sầm Lý hỏi cô: “Bây
giờ tôi đã trả lời cậu rồi, cậu có thể trả lời lại tôi được chưa?”
Trì Dữu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, mặc dù lời anh nói ra rất rõ ràng,
nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng váng.
Cho nên cô chỉ có thể tiếp tục câu nói vừa rồi của anh, ngây ngốc trả lời:
“Cậu vừa nói ba câu trả lời nào?”
“Một là cậu đồng ý với tôi, hai là cậu từ chối tôi, nói giữa chúng ta chỉ có thể
là đồng nghiệp.”
Trì Dữu cụp mắt xuống.
Đồng ý thì cô không dám, có quá nhiều điều không chắc chắn, quá nhiều
thứ không thể tưởng tượng được.
Từ chối…cô không buông bỏ được.
Cô bối rối đến nỗi đôi lông mày thanh tú sắp xoắn lại thành nút thắt
vòng tay.
Sự im lặng của phụ nữ đôi khi cũng là câu trả lời, tùy vào cách hiểu của
đàn ông.
Đó có thể là một sự từ chối trong thầm lặng, hoặc có thể là sự dung
túng trá hình.
“Ba là,” Sầm Lý dừng lại, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý: “Tôi sẽ theo đuổi cậu,
cho đến khi cậu cho tôi câu trả lời đầu tiên mới thôi.”
-
Trì Dữu không biết làm thế nào có thể vượt qua được tối nay.
Sầm Lý mời cô ăn tối, cô không quan tâm việc ăn nhiều buổi tối có béo
hay không, cứ vùi đầu vào ăn, cô không biết nên làm gì hay nói gì khác hơn là
ăn, chỉ một lát sau cô đã ăn hết sạch món ức bò hầm mà anh gọi cho cô.
Sau đó anh đưa cô về nhà, tẩy trang, tắm rửa, thay quần áo, sấy tóc, cô
làm tất cả mọi thứ giống như một chiếc máy, trở về phòng tắt đèn, leo lên giường
đi ngủ.
Nhưng cô không ngủ được, mắt mở thao láo đến nửa đêm, cho đến khi bụng
phát ra tiếng.
Cô ăn quá no nên bị khó tiêu.
Trì Dữu ôm bụng vào phòng khách tìm hộp thuốc, tìm hồi lâu cũng không
thấy, đành phải gõ cửa phòng Trì Thiến.
Trì Thiến bị đánh thức thấy rất khó chịu, cô mở cửa ra định mắng cho một
trận nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của em gái mình, đôi mắt long lanh
ngấn nước, còn đang đau khổ ôm bụng trông thật đáng thương, cô ấy không nỡ
trách cứ, vội vàng chạy đi tìm thuốc cho Trì Dữu.
Thuốc không có tác dụng nhanh nên Trì Thiến yêu cầu cô ngủ lại trong
phòng cô ấy phòng trường hợp khẩn cấp.
Trì Thiến tắt đèn đắp chăn cho Trì Dữu, nằm ở một bên vừa xoa bụng vừa
mắng cô.
“Hồi nhỏ bố mẹ bỏ đói em hay sao? Không cho em ăn ngon để em ăn thành
ra như vậy, nửa đêm còn ăn nhiều, ban ngày không thể ăn sao? Em có biết chết vì
no thì bảo hiểm sẽ không chi trả cho em không?”
“...”
Cô thật sự không biết.
Trì Thiến: “Buổi tối em ăn gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).