《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Bố Trì vừa mới gọi điện thoại đến đã trực tiếp khiến Trì Dữu choáng váng.

Vốn dĩ cô đang vui vẻ chơi trò chơi ở bên nhà Sầm Lý, sau khi tắt cuộc gọi càm ràm của bố Trì, Trì Dữu hơi mờ mịt nhìn Sầm Lý.

“Nam thần.”

Lực chú ý của Sầm Lý đều ở trên màn hình và tay cầm, nghe thấy cô gọi mình thì ừ một tiếng.

“Bố của anh là làm lãnh đạo sao?” Trì Dữu hỏi.

Ngón tay Sầm Lý dừng lại, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lãnh đạo rất lớn sao.”

Sầm Lý ấn nút tạm dừng, nghiêng đầu nhìn cô: “Em để ý à?”

Trì Dữu nhanh chóng lắc đầu.

“Đây không phải là vấn đề em có để ý hay không, vốn dĩ bố em cảm thấy mẹ của anh là bác sĩ, em với anh coi như là môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ lại đột nhiên biết được chức vị của bố anh… Bố em cảm thấy có phải là nhà của bọn em đang trèo cao lên nhà anh hay không.”

Trì Dữu không có quan niệm về việc lãnh đạo hay không phải lãnh đạo, dù sao thì lúc cô học trường cấp ba cũng đã biết Sầm Lý là người từ thành phố lớn chuyển trường về đây. truyện được dịch bởi app t y t

Cho dù bố của Sầm Lý thật sự chỉ là một công chức bình thường thì trong khoảng thời gian cấp ba việc cô với tới Sầm Lý cũng rất khó.

“Không có đâu.” Sầm Lý nói.

“Mẹ với bố anh đã ly hôn rất nhiều năm rồi, anh sống với mẹ, cho nên bố anh ở bên kia sống như thế nào cũng không liên quan gì đến anh, lần này mục đích anh đưa em đến thành phố Yến Thành cũng không phải là đưa em đến chỗ bố anh để ông ấy khảo sát em, mà là muốn để em làm một khảo sát với anh.”

Trì Dữu nhìn anh: “Khảo sát?”

“Anh muốn cho em thấy môi trường sống trước khi cào cấp ba của anh.” Sầm Lý nói: “Khảo sát xem anh có thể khiến em hài lòng một trăm phần trăm hay không.”

Trì Dữu mơ hồ nói: “Em đã hài lòng trăm phần trăm với anh rồi mà.”

Sầm Lý cười cười.

“Vẫn chưa đủ.”

“Chưa đủ cái gì?”

“Chưa đủ chứng minh anh là người xứng đáng để em trao nửa đời còn lại cho anh.”

Trì Dữu sững sờ, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cô cũng không xác định có phải là bản thân mình nghĩ nhiều rồi hay không, nhưng lời nói này thật sự rất giống như đang chuẩn bị kết hôn vậy.

Nhưng mà trước khi kết hôn có phải vẫn còn quy trình cầu hôn không nhỉ?

Chẳng lẽ nam thần không nhớ sao?

Sao đột nhiên lại cảm thấy quy trình tăng nhanh, trực tiếp bỏ qua cầu hôn đi đến bước kết hôn gặp phụ huynh rồi vậy?

Nói đến gặp phụ huynh, thật ra cô cũng chưa gặp mặt bố của Sầm Lý, về phần mẹ của Sầm Lý, nói thật đã nhanh chóng trở thành hai chị em với mẹ cô rồi.

Trì Dữu lơ đễnh, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào.

Có lẽ là Sầm Lý thật sự không thích thứ gọi là cảm giác nghi lễ này đi.

Yêu một người đàn ông ưu tú lại khiêm tốn không thỏa mãn được lòng hư vinh của việc tình tứ.

Trong lòng Trì Dữu thở dài, tuy nói khiêm tốn vô tội, nhưng làm một cô gái có một chút hư vinh nhỏ, đối tượng tốt như vậy lại không có cách nào để khoe ra với mọi người, thật sự là có hơi phí phạm của trời.

Buổi tối lúc đi ngủ, Trì Dữu vùi vào trong lòng Sầm Lý, câu được câu chăng mà trò chuyện với anh.

Cô hỏi rất nhiều chuyện trước khi vào cấp ba, lúc đó anh vẫn còn đang sinh sống học tập ở thành phố Yên Thành, bọn họ còn chưa gặp nhau.

Sầm Lý nói từng chuyện, lúc này Trì Dữu mới chính thức hiểu được, hóa ra điều kiện gia đình khác nhau thật sự sẽ mang đến môi trường sống hoàn toàn khác nhau cho con cái.

Cô vẫn luôn cảm thấy điều kiện sinh hoạt của nhà cô xem như là không tệ, bố mẹ đều là công chức, tuy nói không kiếm được nhiều tiền gì cả nhưng khi còn nhỏ cô và Trì Thiến không cần lo bất cứ thứ gì, chủ yếu điều kiện vật chất mà con gái nhỏ mong muốn thì bố mẹ đều cho đầy đủ.

Hóa ra vạch xuất phát của những đứa trẻ trong gia đình thượng lưu thật sự đều cao hơn tốt hơn người khác rất nhiều.

“Vậy bây giờ anh còn biết chơi đàn Cello không?” Trì Dữu hỏi anh.

Sầm Lý nói thật: “Bài đơn giản thì chắc là có thể đấy.”

“Ồ, vậy bây giờ anh còn biết cưỡi ngựa không?”

Hiếm khi Sầm Lý hài hước lạnh lùng một lần: “Bây giờ anh chỉ biết viết code thôi.”

*Hài hước lạnh lùng: loại hài hước nhẹ nhàng, vô tình bộc lộ một cách tự nhiên.

Trì Dữu cười khúc khích.

“Nhưng mà đàn ông biết cưỡi ngựa thật sự rất đẹp trai nha.” Trì Dữu lười biếng nói: “Em muốn thấy anh cưỡi ngựa, đợi hết năm rồi chúng ta đến trường đua ngựa chơi một chút đi?”

“...”

Nhìn đến đôi mắt phát sáng của cô, ngẩng đầu từ trong lồng ngực anh, giống như một bé động vật nhỏ chờ mong nhìn anh, Sầm Lý chỉ có thể miễn cưỡng ừ một tiếng.

Vốn dĩ công việc bình thường cũng đã đủ bận rồi, bây giờ bạn gái lại đưa ra yêu cầu này, anh chỉ sợ lại phải dành thời gian ra để đăng ký một lớp học cưỡi ngựa thêm một lần nữa mất.

Trì Dữu lại lải nhải hỏi thêm một ít, người đàn ông dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra cuộc sống trước kia, không hề có thái độ từ trên cao nhìn xuống hay là tiếc nuối, dường như bất kể là loại cuộc sống nào, tốt hay không tốt anh đều có thể yên ổn chấp nhận.

Hỏi đủ rồi, tâm lý ngưỡng mộ mạnh mẽ của Trì Dữu càng được thỏa mãn, ôm chặt lấy Sầm Lý.

Cô nói đùa: “Tuy là em trèo cao anh, nhưng cũng may là anh không có chê em.”

Cô có tự tin với bản thân mình, tuy Sầm Lý rất ưu tú, nhưng mà bây giờ cô cũng đâu có kém đâu.

Sầm Lý sửng sốt, vỗ đầu cô hỏi: “Vậy em sẽ chê anh là gia đình đơn thân sao?”

Trì Dữu lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ!”

Trong mắt anh hiện lên ý cười, trả lại câu nói tương tự cho cô: “Cũng may là em không chê anh.”

Trì Dữu chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra ý của anh.

So với gia đình giàu có, gia đình đầm ấm như nhà cô mới là điều Sầm Lý thật sự khao khát và hâm mộ.

Cho nên không có cái gọi là trèo cao, trái lại anh và mẹ anh còn muốn cảm ơn bố mẹ của Trì Dữu, cho dù biết trong nhà anh thiếu vai trò người bố nhưng vẫn giữ vững tín nhiệm với anh, đồng ý để con gái nhỏ trong nhà ở bên cạnh anh.

Đương nhiên anh phải xứng đáng với phần tín nhiệm này của bố và mẹ Trì.

.

Từ ngày 30 đến mùng một Tết, Trì Dữu đón năm mới ở nhà mình, sau mùng hai cô mới lên máy bay đi thành phố Yến Thành với Sầm Lý.

Trước khi đi bố Trì dặn dò rất nhiều, chỉ ước đem những kinh nghiệm quan trường mấy chục năm của mình dạy hết cho Trì Dữu.

Lỗ tai Trì Dữu đều sắp mọc kén, cô là đi gặp bố chồng tương lai chứ đâu phải đi gặp lãnh đạo lớn thật đâu.

Hơn nữa cho dù bố của Sầm Lý thật sự ném sắc mặt xấu cho cô thì không phải còn Sầm Lý ở đó sao.

*Ném sắc mặt: bày ra biểu cảm tức giận, không vui.

Trì Dữu vô lo vô nghĩ, hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm của bố Trì, chỉ xem lần đi xa nhà này là một hành trình bình thường.

Cô còn chưa được đến thành phố Yến Thành đâu đấy.

Trên máy bay không có việc gì làm, Trì Dữu lập ra một đống kế hoạch du lịch cho bản thân.

Đến Cố Cung, đến Di Hòa Viên, đến trường cũ của Sầm Lý, còn có trường đại học khác bên cạnh tập hợp toàn học sinh có thành tích học tập giỏi, không học mà điểm vẫn cao, đều muốn đến xem.

Thậm chí cô còn hẹn gặp mặt bạn trên mạng.

Sầm Lý ngồi bên cạnh cô, nghe kế hoạch hành trình phong phú của cô, giống như những địa điểm tham quan trước đây, anh vẫn có thể đưa cô đến.

Nhưng bạn trên mạng…

Sầm Lý nhíu mày: “Có đáng tin không?”

“Tuyệt đối đáng tin, nếu không phải lần đến thành phố Yến Thành này anh đã sắp xếp chỗ ở cho em thì bọn họ sẽ trực tiếp mời em ở khách sạn.” Trì Dữu vỗ ngực nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play