《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
“Tên họ Sầm kìa, cậu là học sinh tiểu học à?”
Trần Hướng Bắc bị anh chọc tức tới mức bật cả
cười.
Sắc mặt của Sầm Lý rất tệ, anh bị Trần Hướng
Bắc hung hăng chặn trước cửa, khi nghe Trần Hướng Bắc tức giận hỏi anh, anh cau
mày, quay đầu lại che miệng, bắt đầu ho.
Từ ngày rời thành phố Thâm Thành đến đây đã
bao nhiêu ngày rồi mà anh vẫn chưa khỏi.
Trì Dữu vội vàng nói: "Mau nằm xuống đi,
em đi lấy nước cho anh."
Cô kệ Trần Hướng Bắc, tạm thời đặt cháo sang
một bên, kéo Sầm Lý trở lại giường để nằm xuống.
Trần Hướng Bắc chỉ đứng bên cạnh nhìn cô chăm
sóc Sầm Lý, anh ấy thực sự rất khó chịu nhưng anh ấy không ngăn cản vì anh ấy
nhận ra rằng tên họ Sầm đang ốm nặng.C a l an t h a - T Y T
Trì Dữu đứng trước máy lọc nước để lấy nước
cho Sầm Lý, sau đó Trần Hướng Bắc bước tới, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi:
“Không lẽ em thật sự tin những gì cậu ta nói à? Tôi chỉ muốn lấy nước cho cậu
ta thôi.”
Anh ấy vừa nói Sầm Lý là học sinh tiểu học,
bây giờ anh ấy cũng giống như một học sinh tiểu học, vội vã giải thích cho bản
thân, khiến cô tin tưởng vào anh ấy.
Trì Dữu nói: “Tôi biết.”
Giọng điệu Trần Hướng Bắc khó chịu: "Em
biết cái gì?"
Trì Dữu đứng trước máy lọc nước, ngẩng đầu.
"Tôi biết anh muốn lấy nước cho anh ấy,
tôi cũng biết Sầm Lý cố ý nói như vậy."
Trần Hướng Bắc sửng sốt, không hiểu nói:
"Vậy sao em không nói cậu ta?"
"Anh ấy bị bệnh, tôi nên nói gì
dây?" Trì Dữu bất lực nói: "Vốn chỉ có một mình anh ấy ở nhà, nhưng
có thêm chúng ta khiến căn nhà ồn tới mức anh ấy không thể nghỉ ngơi."
Sau vài giây im lặng, Trần Hướng Bắc đột nhiên
hỏi cô: "Vậy nếu hôm nay tôi bị ốm, cậu ta quấy rầy tôi nghỉ ngơi, em có
nói cậu ta không?"
Trì Dữu chưa kịp nói, anh ấy đột nhiên lại cáu
kỉnh cắt ngang lời cô, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thôi, cậu ta là bạch nguyệt
quang, người mà em thầm yêu nhiều năm, tôi là cái rắm."
Biểu cảm của Trì Dữu thay đổi.
"...Sao anh biết?"
Bởi vì đang khó chịu, Trần Hướng Bắc đã sơ ý
nói lộ chuyện này, nhất thời cứng họng.
Trì Dữu chưa bao giờ nói với anh ấy về chuyện
thời cấp ba của cô với Sầm Lý. Anh ấy hoàn toàn vô ý thấy file lưu trữ liên
quan tới người cô yêu thầm lúc còn học đại học.
Thấy Trần Hướng Bắc không trả lời, Trì Dữu hỏi
lại lần nữa, giọng điệu lần này nghiêm túc hơn trước một chút.
Trần Hướng Bắc biết không thể giấu cô, vì vậy
chỉ có thể nói cho cô biết lý do.
Anh ấy lo Trì Dữu sẽ tức giận nên anh ấy cẩn
thận thăm dò, nhưng Trì Dữu chỉ cau mày, im lặng, sau đó thở dài.
"Sau này thật sự không thể tùy tiện đăng
bất cứ điều gì trên Internet."
Cô chán nản nhìn Trần Hướng Bắc, hỏi: “Nếu đã
thấy, vậy anh có nhớ tôi đã viết gì không?"
Trần Hướng Bắc bất ngờ, lắc đầu: "Thứ do
em viết, sao lại hỏi tôi?"
"Tôi viết khi còn là sinh viên năm nhất.
Đã bao lâu rồi? Sao tôi nhớ được? Hơn nữa hôm đó tôi đã xóa đi rồi, không hề
chụp ảnh màn hình."
Cô thậm chí không nhớ những gì cô đã viết,
đúng là vô tâm.
Trần Hướng Bắc không ngờ, anh ấy kinh ngạc:
"Em xoá rồi? Sao lại xoá?”
Trì Dữu nói thật: "Vì lúc đó tôi rất tức
giận, cảm thấy mình bị chơi xỏ nên đã xóa đi."
Có lẽ Trần Hướng Bắc đoán được Sầm Lý đã làm
sai gì đó, sau đó trong lúc tức giận cô đã xóa nó đi.
Bởi vì Trần Hướng Bắc cũng từng nếm thử sự tàn
nhẫn của cô, lúc đầu bọn họ chỉ xảy ra mâu thuẫn vì chuyện ra nước ngoài, tính
tình thiếu gia nổi lên, trong cơn tức giận anh ấy đã nói chia tay, khi anh ấy
thấy mắt cô đỏ hoe, anh ấy không thể cười như này thường nữa, lòng hư vinh của
đàn ông được thỏa mãn trong khoảnh khắc đó.
Tuy nhiên, chưa được vài ngày Trần Hướng Bắc
đã hối hận, khi tìm cô đã muốn.
Rõ ràng người nói chia tay là anh ấy, nhưng
người tuyệt tình nhất là cô, cô chặn mọi thông tin liên lạc của anh ấy, cấm tất
cả bạn bè lên tiếng cho anh ấy, nếu không cô sẽ chặn cả họ.
Cô đối xử với anh ấy rất tàn nhẫn, còn tên họ
Sầm thì sao?
Trần Hướng Bắc hỏi: "Bây giờ thì sao? Em
hối hận vì xoá nó đi à?”
"Tôi không biết, giờ anh ấy bị bệnh nặng
không liên quan đến tôi, mặc dù hôm nay mẹ anh ấy gọi tôi tới, nhưng tôi biết
rõ nếu tôi thật sự không muốn tới, không ai có thể ép buộc tôi."
Biết nhau nhiều năm như vậy, Trần Hướng Bắc
hiểu rất rõ tiểu oan gia này.
Trước nay cô luôn là một người rất thẳng thắn,
cắt đứt sạch sẽ, sẵn sàng từ bỏ, một khi cô do dự với chuyện gì hoặc ai đó, có
thể thấy chuyện đó hoặc người đó chắc chắn rất đặc biệt đối với cô.
Cô có thể không do dự từ chối Trần Hướng Bắc,
nhưng cô không thể để mặc Sầm Lý.
Cô không hối hận, nhưng cô không thể nhẫn tâm.
Trì Dữu rót nước xong, cô định mang cho Sầm Lý
thì Trần Hướng Bắc bất ngờ giật lấy cốc nước từ tay cô.
"Để tôi đi, tôi mang cả cháo vào, hai
người chưa làm lành, đừng vào phòng của cậu ta."
Trì Dữu hơi ngạc nhiên khi anh ấy chủ động
mang nước và cháo cho Sầm Lý, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ấy, cô
cảm thấy hơi bất lực.
Cô cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng với Trần
Hướng Bắc.
Người nói chia tay rõ ràng là anh ấy.
Vậy cô từ chối quay lại có gì sai?
Trì Dữu hít sâu một hơi, lại nói: "Trần
Hướng Bắc, thật ra anh không cần làm như vậy, giữa chúng ta không hề…”
“Tôi thấy cần thì chắc chắn sẽ cần." Trần
Hướng Bắc ngắt lời cô.
"..."
"Uống nước hay ăn cháo?"
Trần Hướng Bắc gõ cánh cửa, hỏi Sầm Lý trên
giường.
Thấy anh ấy, Sầm Lý ngồi ở trên giường không
nhúc nhích, chỉ hỏi: "Cô ấy đâu?"
Trần Hướng Bắc nói: "Ở bên ngoài, nữ
không vào phòng đàn ông, đặc biệt là phòng của người yêu cũ."
Nói xong, anh ấy ngồi xuống giường của Sầm Lý.
Sầm Lý không nói gì, anh chỉ liếc nhìn chỗ anh
ấy ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, cạn lời.
"Có chứng ám ảnh sạch sẽ à?” Trần Hướng
Bắc cố ý nhún vai: "Xin lỗi, sau khi tôi đi, cậu có thể thay một bộ ga
trải giường mới. "
Sau đó, anh ấy đưa cháo cho Sầm Lý.
"Ăn đi."
Giọng anh ấy khá cứng nhắc, rõ ràng anh ấy
không quen hầu hạ người khác.
Nhưng còn tốt hơn là để tiểu oan gia trong
phòng khách đến phục vụ.
"Ừm, giờ tôi không muốn ăn, để lát nữa
đi."
Sầm Lý chỉ uống nước, sau đó cầm chiếc máy
tính xách tay màu bạc của mình từ góc cạnh giường lên chuẩn bị làm việc.
Trần Hướng Bắc kinh ngạc: "Sức khoẻ của
cậu là gì thế, bị bệnh còn làm việc?"
Sầm Lý ậm ừ qua loa, mọi ánh mắt đều đổ dồn
vào chiếc máy tính xách tay.
Trần Hướng Bắc không nói nên lời.
Lúc đầu, anh ấy nghĩ rằng chiếc AMG của Sầm Lý
là do ba mẹ anh mua, nhưng hôm nay anh ấy biết rằng mẹ anh là bác sĩ, trong nhà
không có dấu vết của ba, nên Trần Hướng Bắc đoán chiếc xe kia do Sầm Lý tự mua.
Anh ấy có rất nhiều xe thể thao, nhưng tất cả
những chiếc xe đó đều do ba mẹ anh ấy mua.
Trần Hướng Bắc nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng
nhợt nhạt của Sầm Lý, nhìn cách anh làm việc với cơ thể ốm yếu, anh ấy nghĩ
rằng bạch nguyệt quang của bạn gái cũ đúng là khác hoàn toàn anh ấy.
Sầm Lý không có thời gian để nhìn anh ấy, còn
Trần Hướng Bắc tò mò liếc nhìn màn hình của anh.
Tuy không tiện lợi như máy tính để bàn nhiều
màn hình nhưng cấu hình notebook của Sầm Lý cực cao, dù có mở hàng chục trang ở
chế độ nền thì vẫn rất mượt mà.
Nhìn thoáng qua, Trần Hướng Bắc sững sờ.
Đây không phải là “Bình Minh” sao?
Nhưng anh ấy nhanh chóng nhớ ra, Trì Dữu đang
làm việc ở công ty Phong Thụ Lý, nên Sầm Lý cũng ở đó.
Trần Hướng Bắc đã chơi trò chơi này từ thời
đại học, có thể được coi là một người chơi cũ chân chính.
Mùa giải mới vừa được cập nhật, phản hồi của
người chơi dày như tuyết, chẳng trách dù Sầm Lý bị bệnh phải làm việc.
Trần Hướng Bắc do dự vài giây trước khi hỏi:
"Cậu phụ trách bộ phận nào thế?”
Sầm Lý nói ngắn gọn: "Kỹ thuật.” Sau đó
anh hỏi Trần Hướng Bắc: "Anh chơi à?"
"Chơi, tôi đã chơi từ khi nó ra
mắt." Trần Hướng Bắc nói.
Sầm Lý nhìn anh ấy vài giây, sau đó bình tĩnh
hỏi: "Anh trải nghiệm của bản cập nhật mùa giải mới như nào? Có gợi ý nào
không?"
Trần Hướng Bắc đột nhiên nhếch môi, mỉm cười.
"Sao ?Nghiên cứu công việc chuyển lên đầu
tình địch rồi à?"
Sầm Lý chầm chậm nói: "Chỉ là thu thập ý
kiến người chơi, không muốn trả lời thì không cần trả lời."
"Tôi trả lời, mỗi khi các cậu gửi đơn
phản hồi cho người chơi, tôi đều điền vào. Nói trước mặt cậu tôi đỡ phải mất
thời gian gõ chữ.” Trần Hướng Bắc nghi ngờ hỏi: "Nhưng tôi nói với kỹ sư
như cậu có ích không? Cậu có quyền quyết định à?” Trần Hướng Bắc không ngờ rằng anh ấy sẽ trò
chuyện với Sầm Lý về những chủ đề khác ngoài Trì Dữu, đặc biệt là sau khi anh
ấy nêu ý kiến xong, Sầm Lý gật đầu, nói: "Cảm ơn, gợi ý của người chơi cũ
như anh rất hữu ích với trò chơi, nếu không phiền, anh có ........(Còn tiếp ...)
Sầm Lý bình tĩnh ậm ừ: "Ừm, cứ nói đi."
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.