《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》 

Tên nhóc cầm cái cặp sách đó trông rất trẻ.

Ánh mắt Sở Nghệ Niên trở nên hơi lạnh lùng, anh dò xét lại cậu ta một lượt từ đầu đến chân, sau đó lục tìm lại một lượt trong ký ức về quãng thời gian ở khách sạn thành phố Kinh khi đó. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng trong số những bạn học từng cùng Tống Ỷ Thi đến thành phố Kinh trước đây không có gương mặt nào như vậy.

Chu Trấn Hưng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Sở Nghệ Niên trên người mình nên đã quay đầu lại và xách theo chiếc cặp sách đi tới.

“Thật là may mắn vẫn có thể gặp được anh ở nơi này.” Chu Trấn Hưng tươi cười nói.

Sở Nghệ Niên: “Cậu quen tôi sao?”

Chu Trấn Hưng nhìn một vòng xung quanh, thấy xung quanh có quá nhiều người bèn tươi cười nói: “Ngày nào cũng nhìn thấy anh trên poster, làm gì có ai mà không quen biết anh chứ?”

Nhưng thật ra Sở Nghệ Niên lại có thể khẳng định một cách chắc chắn.

Tên nhóc này cũng xuất thân từ giới thượng lưu, có lẽ anh đã gặp cậu ta trong một bữa tiệc nào đó, hơn nữa anh còn biết cậu ta là con trai độc nhất của nhà họ Chu.

Chu Trấn Hưng vẫn còn nhớ đến việc phải quay về báo công cho Ung Dương, chứ không rảnh ở lại đây hàn huyên với Sở Nghệ Niên. Thật ra là cậu ta hoàn toàn không có ý định lôi kéo quan hệ gì với Sở Nghệ Niên, cậu ta cũng nghĩ sự dò xét ban nãy của Sở Nghệ Niên chỉ là vì anh đã nhận ra cậu ta mà thôi.

Chu Trấn Hưng quay người, tùy ý vẫy tay chào anh: “Tạm biệt anh nhé.” Sau đó cậu ta nhanh chóng rời đi.

Sở Nghệ Niên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bầu trời đang dần tối đi.

“Đây là nơi nào?” Anh hỏi Liêu Học Khang đang ở phía sau.

Liêu Học Khang tươi cười: “Cứ đi xuống xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Đúng vậy, đi xuống dưới chẳng phải sẽ biết sao.

Về phương diện này, từ trước tới giờ Sở Nghệ Niên vẫn rất ung dung, không hề vội vã cũng chẳng hề chậm chạp. Giống như khi anh đang quay bộ phim , nữ diễn viên chính liên tục mắc lỗi nhưng anh cũng không hề lên tiếng trách mắng dù chỉ nửa lời, càng không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn nào.

Nhưng lúc này, rõ ràng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo và lý trí, bên tai anh vẫn còn văng vẳng lời của Liêu Học Khang, song Sở Nghệ Niên lại cảm thấy trái tim đặt trong lồng ngực đang đập ngày càng nhanh và dồn dập khiến anh lại một lần nữa rơi vào tình trạng nôn nóng không vui. 

Sở Nghệ Niên chau mày trong thoáng chốc sau đó lại rất nhanh chóng để nó giãn ra một cách thư thái như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh bước về phía trước nhưng lại không đáp lại lời của Liêu Học Khang.

Điều này làm Liêu Học Khang phải nhướng mày tỏ ra kinh ngạc lạ thường.

Sở Nghệ Niên vốn dĩ là một người khá là lễ phép nhưng lúc nãy lại không hề đáp lại lời anh ta. Điều này đã chứng minh anh không hề đồng tình với anh ta.(C a l an t h a - T Y T )

Thật kỳ lạ, đây lẽ nào không phải là phong cách thường ngày của Sở Nghệ Niên hay sao? Có điều đây chỉ là những lời anh ta tự mình suy đoán mà thôi.

Ở phía đông của khu nghỉ dưỡng Ánh Dương có một khoảng sân nhỏ. Chiếc cửa sổ bên trong căn phòng ở giữa khoảng sân nhỏ đó được dán bằng giấy dán cửa không quá trong suốt nhưng vẫn có thể nhìn được ánh sáng của chiếc đèn tường trong căn phòng, trên trần còn có một chiếc đèn với đủ mọi màu sắc đang chiếu sáng.

Chuyển tầm mắt sang hướng khác còn có thể nhìn thấy chiếc ghế sofa bằng da và chiếc bàn trà bằng kính được đặt ở một góc trong căn phòng, trông có vẻ không phù hợp với môi trường này.

“Mời ngài ngồi”. Người nói ra câu này, giọng điệu cực kỳ thận trọng.

Cô ấy vừa nói vừa tò mò ngẩng đầu đánh giá chàng trai trước mặt. Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây dài màu đen. Trời ơi cậu ấy thật là đẹp trai, không khác gì một minh tinh điện ảnh. Xem ra có vẻ tuổi đời còn rất trẻ, chắc chỉ mới mười tám mười chín tuổi thì phải. Ở độ tuổi này mà đã có thể làm ông chủ rồi sao?

“Ông chủ của chúng tôi nói, ngài vui lòng ngồi đây đợi ông ấy một chút, chỉ vài phút nữa là ông ấy đến ngay thôi.” Cô ấy nói xong liền đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, sau đó xoay người lui ra ngoài.

Căn phòng nhanh chóng trở lại trạng thái yên tĩnh.

Mấy người đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồ đen lấy ra một loại thiết bị nào đó rồi đi kiểm tra một lượt khắp căn phòng. Cuối cùng họ quay lại đứng trược mặt Thẩm Diệu Chu báo cáo: “Cậu chủ, không có camera giám sát, cũng không có thiết bị nghe lén.”

“Uhm” Thẩm Diệu Chu đáp lại một cách lãnh đạm.

“Một nơi như này mà cũng có thể trói được chân Lâm Quyền sao? Chàng trai trẻ đứng bên cạnh Thẩm Diệu Chu lắc lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự khinh miệt và coi thường.

“Ông chủ của khu nghỉ dưỡng này cũng làm giá quá rồi đấy. Còn bắt chúng ta đợi ở đây.” Chàng trai trẻ lại lần nữa lên tiếng chế giễu.

Sau đó cậu ta liền giống như một chiếc máy bóc phốt hình người liên tục mở miệng bóc phốt mọi thứ từ trên xuống dưới của nơi này.

“Nơi này thật sự có người đến vui chơi cơ á? Chắc chỉ có đám nhà giàu địa phương mới thích thôi.”

“Chút trò vặt vãnh này chẳng có gì mới mẻ cả. Những người ở đây cũng quá xem trọng chính mình rồi.”

Thẩm Diệu Chu vẫn lu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play