《Chỉ Cần Ánh Trăng
Là Đủ Rồi- Calantha》
Sau khi tiễn đoàn
người thứ hai ra về, chàng thanh niên đầu bù tóc rối vẫn đứng yên tại chỗ không
rời nhưng người đã run rẩy không vững nữa rồi.
Một chàng trai hơn
mười bảy tuổi vội đỡ lấy hắn từ phía sau và ấp úng nói: “Anh Cường, anh không
sao đấy chứ?”
Anh Cường nghiến
chặt hàm răng rồi lắc đầu nói: “Không sao, con mẹ nó, tao có thể có chuyện gì
được chứ?” Vừa nói hắn vừa đẩy thằng đệ ở bên cạnh ra, cả người vẫn đang run
rẩy, còn toát ra cả vài giọt mồ hôi.
Thằng đệ ngẩng đầu
lên nhìn anh Cường, chỉ cảm thấy vết thương trên mặt hắn trông càng gớm ghiếc
hơn.
“Anh Cường, chúng
ta, chúng ta vẫn đợi sao?”
“Đợi! Tiếp tục
đợi!” Anh Cường ra sức cắn chặt răng đến nỗi nếm được cả chút hương vị máu tươi
của chính mình trong khoang miệng: “Vẫn còn mấy vị khách, chúng ta phải tiếp
đón bọn họ xong mới được về, nếu không cái ông già họ Đỗ kia lại đến tìm chúng
ta gây phiền phức!”
“Nhưng mà anh
Cường, mặt của anh… …”
Anh Cường thay đổi
sắc mặt, cuối cùng khắc họa lên một biểu cảm đầy vẻ hung ác: “Nếu như không
phải lão Đỗ nói gì mà người đến lần này đều là người giàu sang phú quý, đều là
người có máu mặt hơn cả những người đã từng đến đây. Sau này chúng ta có tảng
núi lớn này chống lưng có thể kiếm được rất nhiều chi phiếu… thì ông đây còn
lâu mới thèm quan tâm nhiều như vậy.”
Hắn giơ tay lau mặt
và nói: “Mau mang nước khoáng đến cho ông đây rửa mặt.”
Thằng đệ bên cạnh
lên tiếng trả lời rồi vội vàng chạy đi lấy chai nước, vặn nắp ra và đổ lên mặt
anh Cường. Vừa mới đổ được một nửa thì từ phía sau có người gọi lớn: “Anh
Cường! Anh Cường ! Có người đến! Có người đến… …”
Tiếng gọi vừa dứt
thì một đoàn xe với đủ loại logo khác nhau từ từ tiến đến. Có thể nhìn ra được
đây đều là những xe ô tô con có giá trị không hề rẻ.
Anh Cường nhổ phì
phì nước từ trong miệng xuống đất rồi đẩy tay thằng đệ ra, sau đó nhướng mày tỏ
vẻ hung dữ. Hắn nghe lão Đỗ nhắc qua về đám người này rồi, lão Đỗ nói gì mà trợ
lý của đạo diễn nổi tiếng nào đó gọi điện đến đặt chỗ. Đạo diễn cái con mẹ gì?
Đời này hắn còn gặp hết trên Tv rồi cơ.
Hai đoàn trước đó
hắn không làm gì được, còn lần này hắn kiểu gì cũng phải có biện pháp đối phó
với tên đạo diễn gì đó chứ?
Anh Cường hét lên:
“Lấy cái bịt mắt đến đây!”
Thằng đệ phía sau
cũng lấy lại tự tin, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên hung dữ hơn.
Rất nhanh sau đó
chiếc xe dẫn đầu đã dừng lại trước mặt anh Cường.
Cửa sổ xe từ từ
được hạ xuống để lộ ra khuôn mặt đen đen vàng vàng của một người đàn ông trung
niên với bộ râu quai nón xồm xoàm. Người đàn ông trung niên đó đội một chiếc mũ
có vẻ như đã lâu rồi chưa được giặt, ông ngậm một điếu thuốc trong miệng. Khuôn
mặt trông có vẻ rất quen.
Đúng thật là một
đạo diễn nổi tiếng.
Anh ta hình như tên
là Liêu Học Khang!
Hắn đã từng nhìn
thấy anh ta trên TV.
“Tất cả các người
hãy đeo bịt mắt vào và chuyển sang xe của chúng tôi, nếu không sẽ không được
phép vào trong.” Anh Cường lớn tiếng nói.
Liêu Học Khang gật
đầu nói: “Được… …”
“Tôi nói cho các
người biết này, các người không đội không được đâu, nếu không thì đừng trách
chúng tôi không khách… … uhm? Anh Cường mới nói được nửa chừng thì đột nhiên im
bặ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.