Hôm sau, Giang Ảnh không đi đến trường
học thực nghiệm bên kia nữa.
Hôm qua, sau khi tan học cô đã đợi một
hồi lâu, bên trường học vẫn bặt vô âm tín.
Lần này cô đã có thể chắc chắn về thái
độ từ chối của phía bên kia rồi.
Bây giờ đã là cuối năm, vốn dĩ cô muốn
khoảng hơn một tháng trước kì nghỉ đông của trường, kết nối xong hai trường
học, như vậy học kì mới cũng có thể trực tiếp bắt đầu lớp học đồng bộ được rồi.
Ai mà biết chớp mắt lại xảy ra sự cố,
lại phải liên hệ từ đầu với các trường học, như vậy học kì mới năm sau chưa
chắc có thể mở kịp, có thể còn phải đợi đến học kỳ mới sau kỳ nghỉ hè năm sau
nữa.
Lúc này mà bị trì hoãn thì phải là nửa
năm, thực sự khiến người ta khó chấp nhận được mà.
Hơn nữa, trường trung học cơ sở thực
nghiệm trong số các trường trung học cơ sở trọng điểm có chất lượng giáo dục
tương tự, lấy danh tiếng là giảm bớt áp lực học sinh nhiều nhất có thể, không
tập trung vào phương pháp đào tạo ma quỷ mà chủ trương hướng dẫn học sinh tự
học tập và suy nghĩ, vì vậy trong lòng Giang Ảnh vẫn luôn muốn cùng với trường
học thực nghiệm tiến hành dự án này.
Nhưng thái độ của trường học thực
nghiệm bên kia hiển nhiên cực kì tệ, cứ kéo dài như vậy cũng không biết khi nào
mới có kết quả.
Giang Ảnh thở dài, tựa đầu vào sau ghế
làm việc, phiền não đưa tay gác lên trán, nghĩ không ra cách gì.
Sáng nay Giang Ảnh có họp với Tư Nguyên
qua điện thoại, cô đã nói tình hình toàn bộ sự việc cho Tư Nguyên nghe.
Trước mắt cũng chỉ có thể đợi sau khi
Tư Nguyên đi công tác về, bọn họ sẽ bàn bạc kỹ càng lại một lần nữa.
-
Khi trợ lý Tiểu Lưu gõ nhẹ cửa phòng
làm việc của Trác Thành, Trác Thành đang nhìn món đồ trong tay đến mất hồn.
Đó là một chiếc hộp nhung thiên nga màu
xanh đậm có kích thước bằng hai lòng bàn tay, hình hộp, với các góc tinh xảo và
bề mặt bóng mềm.(Hạt Tiêu x T Y T)
Mở chiếc khóa bên hông ra, nắp hộp bật ra
“cạch” một cái, một bộ trang sức ngọc trai nạm kim cương nằm lặng lẽ trên bề
mặt nhung, một bộ trang sức tinh xảo gồm hoa tai và dây chuyền được sắp xếp
ngay ngắn.
Những viên ngọc trai tròn bóng loáng,
những viên kim cương óng ánh, tinh khiết, hai loại ánh sáng hòa quyện vào nhau
đẹp đến mức rung động lòng người.
Bộ trang sức này là tuần trước Trác
Thành tham gia một buổi tiệc từ thiện đấu giá được.
Anh trước giờ đều không thích tham gia
các hoạt động này, lúc trước ở Ngôn Sơn mỗi khi nhận được lời mời tham gia, nếu
có thể từ chối thì anh đều từ chối, từ chối không được thì để cho Thẩm Tuấn đi
thay.
Sau khi trở về Trác Thị hiển nhiên
không thể tùy tiện như vậy nữa rồi.
Trong hầu hết các trường hợp, người của
Trác Thị vẫn phải xuất hiện. Bên cạnh đó, Trác Chính hiện đang đi công tác ở
nước A, đây có thể coi là thời kỳ đặc biệt của Trác Thị, vì vậy anh phải đến
tất cả các nơi mà trước đây Trác Chính đã đến.
Làm việc cả một ngày, tan làm rồi vẫn
phải ăn mặc trang điểm, quấn trên mình bộ đồ tây nghiêm trang, ăn uống linh
đình giao lưu với mọi người.
Trác Thành vừa đối phó các tình huống,
trong lòng vừa thở dài một hơi, cuộc sống bình thường của Trác Chính thật sự
không dễ dàng mà.
Cũng giống như lịch trình của bữa tiệc
tối này, những ngày qua các trợ lý không biết đã đưa qua biết bao nhiêu cái
rồi, lựa tới lựa lui cũng chỉ để lại những cái không thể từ chối được, cứ như
vậy, anh đến Trác Thị chưa được bao lâu mà đã phải tham gia đến mấy cái rồi.
So với ngày xưa, có thể nói bản thân đã
được sống quá thoải mái rồi, đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận mà.
Kiên nhẫn lắm mới chịu đựng được đến
lúc cao trào của bữa tiệc tối, tiết mục đấu giá, Trác Thành thở phào nhẹ nhõm,
dự định sau khi cuộc đấu giá bắt đầu sẽ tùy tiện giơ cái bảng đấu giá, sau đó
là có th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.