Mãi cho đến khi bước
vào nhà hàng và người phục vụ dẫn họ đến cửa phòng riêng, Trác Thành mới buông
tay Giang Ảnh ra.
Nội thất của nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, sau khi bước vào cửa,
hai bên là rèm tối màu và rèm tre, rèm tre rủ xuống lần lượt chia nhà hàng
thành những phòng nhỏ riêng tư.
Trong phòng riêng là bộ bàn ăn kiểu Nhật và những chiếc ghế trũng, tất
cả đều có màu gỗ bo tròn.
Trước khi vào phòng riêng phải cởi giày ngồi xuống, Giang Ảnh cởi đôi
giày da nhỏ dài đến mắt cá chân, mới nhận ra hôm nay cô đang mang một đôi tất
Minion.
Khi Giang Ảnh mua đôi tất này, cô chỉ nghĩ hoa văn rất dễ thương, khu vực
phía trên mắt cá chân là một màu xám nhạt, bình thường đi giày có lộ ra màu xám
nhạt cũng coi như là rất hợp.
Buổi sáng hôm nay lúc lấy áo khoác từ trong tủ ra, đã thuận tay lấy đôi
này ra mang vào.
Chỉ là không biết hôm nay lúc ăn cơm cần cởi giày.
Cô có chút ngượng ngùng rụt chân lại giấu hai chú minion ra phía sau.
May mắn thay, lúc này người phục vụ đưa hai đôi dép dùng một lần cho
cô, Giang Ảnh sau khi mang vào, thì bước vào phòng riêng nhỏ, ngồi vào bàn.
Căn phòng nhỏ riêng tư được bao bọc bởi rèm tre, lúc ăn cơm khoảng cách
giữa hai người còn gần hơn so với bình thường.
Nhìn những ngón tay với khớp tay rõ ràng của Trác Thành đặt trên bàn,
Giang Ảnh mới cảm thấy xấu hổ.
Vừa rồi lúc từ trong thang máy đi ra Trác Thành đã nắm tay của cô, cô
ngoại trừ có chút bất ngờ ra còn có chút căng thẳng, lúc đi về phía trước cánh
tay còn hơi cứng ngắc gượng gạo.
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại, Trác Thừa cẩn thận
nắm tay cô tránh những người qua lại, cô từ từ thả lỏng tay trong tay với Trác
Thành đi về phía trước.
Bàn tay anh to hơn vẻ ngoài, anh cẩn thận bao bọc cô, lòng bàn tay vừa
khô lại vừa ấm, anh kéo tay cô lắc qua lắc lại, nháy mắt đã đến nhà hàng.
Giang Ảnh nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhìn tay Trác Thành thêm vài lần,
sau đó thu hồi ánh mắt, có chút mất tự nhiên vén vén tóc xõa bên mặt ra sau.
Đây là lần đầu tiên Trác Thành và cô đến ăn ở đây, nên sau khi nghe người
phục vụ gợi ý, họ đã gọi món cua tuyết bảy phần chín phổ biến nhất của quán bọn
họ.
Người phục vụ nhẹ giọng xác nhận món ăn rồi đi ra ngoài, để lại hai người
trong phòng riêng nhỏ bốn mắt nhìn nhau.
Các cặp tình nhân mới nhậm chức vẫn luôn trong sự phấn khích có mang
theo chút khắc chế, trong sự quen thuộc có thêm chút mới lạ.
Hai người đều không nói chuyện, trà trong chiếc cốc gốm thô kiểu Nhật bốc
hơi nghi ngút, trong phòng riêng cạnh rèm trúc có tiếng thì thầm, màn đêm ngoài
cửa sổ và đèn đường vẫn rất động lòng người.
“Anh...”
“Hôm nay...”
Hai người nhìn nhau cả buổi, lại đồng thời ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.