“Sao lại nhìn tôi như vậy, không quen
biết tôi nữa sao?” Giang Ảnh nghe thấy Trác Thành nhẹ
giọng hỏi cô. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn thấy dáng vẻ
ngây ngốc đang ngơ ngác ngẩng đầu của chính mình phản chiếu trong đôi mắt anh,
vội vàng dời tầm mắt, hắng hắng giọng, nói tiếp lời Trác Thành. “Có chút không nhận ra.” Cô đút hai tay
vào trong túi áo, men theo con đường lá phong đi về phía trước. Tuy rằng Giang Ảnh đã gia nhập Lớp học
Khải Tư một thời gian, nhưng cũng chưa lâu, hơn nữa trên phương diện đầu tư này
đều là do Tư Nguyên đi bàn bạc, cô không hiểu biết nhiều về người của giới đầu
tư. Hôm nay lời nói của mọi người nghị luận
về Tư bản Ngôn Sơn cô cũng nghe được một ít, hơn nữa hình ảnh Trác Thành được
mọi người vây quanh trong hội trường, dù cô trì độn tới mấy cũng hiểu được. Sau đó lúc Trác Thành ngồi xuống bàn
bạc chuyện đầu tư với bọn họ, bàn tròn Lớp học Khải Tư của bọn họ dường như từ
đầu tới cuối đều bị những ánh mắt cực kỳ hâm mộ bao vây, nếu như những ánh mắt
có nhiệt độ, phỏng chừng cái bàn gỗ tròn và mọi người ngồi xung quanh cũng bị
thiêu đốt thành than. Cô chậm rãi bước đi, áo vest có thắt
eo, túi rất nhỏ, hai bàn tay cô nắm lại cũng chỉ nhét vô được một nửa. Cô thả lỏng cả hai cánh tay nhét vào
hai túi áo, cánh tay lắc qua lắc lại, vô tình lướt qua góc áo của Trác Thành,
nhưng mà cô lại không phát hiện. Trác Thành đi sát bên cạnh cô, nghe
thấy cô nói như vậy, biết rằng hôm nay hai người gặp nhau quá đột ngột ở hội
nghị, nhất thời cô chưa kịp thích ứng. “Là do tôi, trước đó không nói trước
một tiếng với em.” Trác Thành cũng thả chậm bước chân, theo tốc độ của cô cùng
nhau thong thả đi về phía trước. Giang Ảnh nghe anh nói vậy, cảm thấy có
chút ngượng ngùng. Anh thì có lỗi gì đâu, hai người sau khi gặp mặt ở thành phố
B cũng không nói cụ thể công việc của bản thân, cũng không thể bắt người ta lúc
ăn cơm lại nói “Tôi là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn”, như vậy mới đúng là kỳ
quặc. Cô lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng nói
chuyện, lại nghe thấy Trác Thành bên cạnh tiếp tục nói, “Thực ra trước khi ăn
cơm cũng muốn nói với em tôi đang làm gì, nhưng lại nghĩ rằng chưa chắc em đã
cảm thấy hứng thú, chỉ là một công việc rất buồn chán mà thôi, cho nên không
nhắc tới.” “Ai ya.....” Giang Ảnh phát ra một
tiếng thét kinh hãi, không phải bởi vì nghe Trác Thành nói công việc của mình
rất bình thường, mà là khe hở của hai tấm ván gỗ lót dưới mặt đường hơi lớn,
gót giày của cô bị kẹt vào, thiếu chút nữa cô đã vấp té. Trác Thành vội vàng đỡ cô, cô vịn vào
cánh tay anh, mượn lực rút giày từ trong kẽ hở ra. Cô buông lỏng cánh tay của anh ra,
ngẩng đầu nói lời cảm ơn. “Không sao chứ?” Anh thân thiết hỏi. Cô nói không sao, lắc lắc đầu. Vừa rồi lúc anh đỡ lấy cô, từ vị trí
bên cạnh Giang Ảnh đi tới trước mặt, lúc này hai người đứng đối diện nhau,
trong nháy mắt này Giang Ảnh bỗng nhiên cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở thôn
Tiên Quả lần đầu tiên gặp khi, Trác Thành cũng từ bên cạnh lướt tới trước mặt
cô, khi đó anh muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với cô. Thời gian địa điểm thay đổi, vật đổi
sao dời, giống như trên sân khấu thay đổi tấm màn sân khấu, tấm màn nhẹ nhàng
kéo qua, kế tiếp là một câu chuyện xưa. Lại một l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.