Ẩn sĩ tên là Tống Hoài Tín, là một vị
công tử ham mê đọc sách rất có danh vọng. Triều đình thực hiện việc cải cách
đánh thuế lao dịch, cũng đều xuất phát từ vị ẩn sĩ này.
“Vậy tại sao người đó không làm quan
lớn?” Hứa Kinh Hoa tò mò: “Còn trốn ở trong núi làm ẩn sĩ ư?”
“Tiên đế cùng phụ hoàng đều muốn triệu
ông ấy vào triều, nhưng Tống tiên sinh quyết tâm trở về cố hương. Vì mẫu thân
và phụ thân của ông ấy đã chết trong cuộc nổi loạn nên ông ấy muốn để tang
trong vòng sáu năm, hiện giờ mới chỉ đủ ba năm.” Lưu Diễm giải thích.
“Qua hơn hai mươi năm mới giữ đạo hiếu
cũng được sao?”
“Vì khi đó đất nước đang gặp nạn, không
thể phục tang, sau đó chỉ cần bổ sung là được. Lúc xảy ra cuộc nổi loạn, Tống
tiên sinh đang theo học ở Thục Trung, cho nên tránh thoát một kiếp nạn, sau đó
lại đi đến phía Bắc đến Tương Dương, làm việc dưới trướng vị thứ sử Lương Kiến,
trợ giúp rất nhiều người. Việc đánh thuế lao dịch đã từng thực hiện tại Tương
Dương, nhưng việc này tổn hại rất lớn với gia tộc quyền quý, mà Lương Kiến dưới
áp lực của các gia tộc lớn, không lâu sau liền ra lệnh cấm với việc đánh thuế
này, Tống tiên sinh cũng bị bài trừ ra khỏi Tương Dương.”
Hứa Kinh Hoa cảm thấy có chút kỳ quái:
“Chế độ mới làm tổn hại đến gia tộc quyền quý sao? Vậy vì sao tiên đế lại thi
hành?” Hoàng thất không phải gia tộc quyền quý lớn nhất ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.