“Không dám trèo cao.”
“...”
Chuyện đã giữ trong lòng từ lâu, rốt
cuộc cũng có thể nói ra, Hứa Kinh Hoa cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hơn nữa
Lưu Diễm không nhìn nàng với ánh mắt khác thường, coi như việc này cũng không
quá lớn, càng khiến Hứa Kinh Hoa thả lỏng, đùa giỡn nói: “Cùng lắm thì tá túc
nhờ họ hàng xa thôi.”
“Đi lại nhiều cũng không xa lắm.” Lưu
Diễm liếc mắt nhìn Đông Sơn một cái: “Nếu không, chúng ta trở về đi?”
Nghe giọng điệu do dự của hắn, Hứa Kinh
Hoa biết rõ còn cố hỏi: “Về đâu?”
Lưu Diễm quay đầu lại nhìn nàng, hỏi:
“Thế muội muốn về đâu?”
“Ta đâu có muốn trở về.”
Thật sự rất kỳ quái, càng đi về phía
Bắc, Hoài Nhung cách nàng càng ngày càng xa, giống như sẽ không thể trở về
được.
Mà kinh thành, vẫn không xa không gần
như vậy, càng khiến nàng thương nhớ cố hương nhiều hơn.
“Cũng không phải rất muốn trở về, nhưng
có chút…” Lưu Diễm dừng một chút, thoáng cúi đầu, lộ ra một tia ngượng ngùng
cười cười: “Vừa rồi nghe muội thổi khúc nhạc kia, ta có chút nhớ thương nương
nương.”
“Phỉ phui miệng người! Nói bậy cái gì
vậy, khúc nhạc đó dành cho người đã mất mà.”
“Lúc đó không biết tại sao.” Lưu Diễm
giải thích: “Nghe muội thổi xong liền thấy rất nhớ nhung, nhớ tới nương nương.
Chúng ta mãi không trở về, nương nương có thể tức giận đến nỗi phái người đến
bắt chúng ta hay không?”
Hứa Kinh Hoa bật cười: “Ta phát hiện từ
sau khi người ra ngoài, đã thay đổi rất nhiều.”
“Ta đã thay đổi sao?”
“Ừm, trước kia giống như một tiểu đại
nhân, làm sao để có vẻ ổn trọng thành thục, hận không thể viết ở trên trán bốn
chữ “Ta là người hiểu chuyện nhất”. Bây giờ có phần hoạt bát hơn nhiều.”
Lưu Diễm: “... Trước mặt trưởng bối, ai
cũng phải giả vờ mà? Muội không giống ta chắc? Trước kia miệng lưỡi của muội
cũng không độc ác như vậy.”
Hứa Kinh Hoa cười hì hì: “Ta quả thực
không dám, chỉ là…” Nàng cười cười, ánh mắt nhìn Lưu Diễm với hàm ý “Người tự
hiểu đi”.
Lưu Diễm cười khổ: “Nói như vậy, nguyên
nhân của chúng ta đều giống như nhau. Ta luôn nghĩ, ta là trưởng tử, lại được
tiên đế dạy dỗ lớn lên, tự nhiên so với người khác càng phải lão luyện thành
thục hơn thì mới thích hợp với thân phận, có thể đảm đương trách nhiệm lớn.”
“Ừm, gia tộc của người giữ trọng trách
rất lớn.” Hứa Kinh Hoa nói tới đây, nhớ tới câu nói của Tề Vương: “Cõng trên
lưng vạn dân thiên hạ, ngẫm lại, ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”
“Có lẽ là do ta tự mình suy nghĩ lung
tung đi… Căn bản không phải là ta gánh vác.”
Chuyện này khiến Hứa Kinh Hoa cũng
không yên tâm, không biết nên khuyên nhủ như thế nào, liền nói: “Vậy cũng không
có vấn đề gì, lúc nào người đến Hoài Nhung tìm ta, ta dạy người cách chăn ngựa
chăn dê, sống cuộc sống tự do tự tại thoải mái.”
“Nghe có vẻ không tệ, cứ ước định như
vậy đi.” Lưu Diễm cổ vũ.
“Chỉ là cuộc sống có thể không thoải
mái như ở trong kinh, người cũng thấy rồi, thiên tai nói đến liền đến, không
cần báo trước.”
“Thật sự ta không nghĩ tới thiên tai
lại thường xuyên xảy ra như vậy, lúc ở kinh thành, ta chưa từng nghe nói chỗ
nào bị nạn, hơn nữa…”
Lưu Diễm hạ giọng: “Người dân ở đây,
ruộng đất nhiều không đếm xỉa nhưng hơn một nửa đều thuộc về người có chức có
quyền, bọn họ dùng mọi thủ đoạn lấn chiếm.”
“Cũng không có gì ngạc nhiên, n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.