"Trên đầu núi Bắc Ung vắng vẻ, tất
cả đều là mộ cũ của người Lạc Dương. Bây giờ, đây là Núi Bắc Ung.” Một văn sĩ
trung niên mặc áo trắng, chỉ điểm núi rừng bên đường, nói.
Hứa Kinh Hoa ngồi bên cạnh hắn, hai
chân đung đưa bên ngoài xe, lắc qua lắc lại: "Cái này cũng gọi là núi sao?
Đây là một con dốc!”
"Tiểu
hài tử, ngươi hiểu rất rõ sao? Tục ngữ có câu, 'Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên
ở tất có danh.'..."
*Nghĩa: nhà không cứ
gì đẹp, nước không cứ phải lớn, có người chủ tốt ắt là có tiếng. "Ôi chao, ta nói này ngài học sĩ,
ngài bớt học vài câu văn từ đi, ta cũng sắp ngủ rồi." Ông lão phía trước
lái xe không chỉ cắt lời văn sĩ trung niên, mà còn ngáp một cái.
Hai người đàn ông khác trên xe cũng
nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, giữ vững tinh thần, khi quay về nói với bọn
trẻ. Hơn nữa, đỉnh núi bên chúng ta chỉ cách biên giới núi phía Bắc một
chút..."
Văn sĩ trung niên không phục: "Sát
biên, cũng là núi Bắc Ung. Ngươi không nghe sao? Mồ mả ở phía tây quá đầy rồi,
không chôn thêm được ai nữa, hiện giờ quý nhân chọn mộ đều hướng về phía đông,
nghe nói còn có vương gia muốn chôn cất ở chỗ này nên phái thầy phong thủy lên
núi chọn địa điểm đẹp!”
Hứa Kinh Hoa vốn đang vui vẻ nghe bọn
họ tranh luận. Khi nghe đến câu này, ý cười không kịp thu liễm, thoáng cái cứng
đờ bên gương mặt.
Một khắc trước bầu trời, cây cối còn
xanh, đột nhiên không còn màu sắc, mùi hôi thối từ con trâu kéo xe, mùi thơm
nồng từ cỏ dại ven đường, cũng biến mất không dấu vết.
Cô cúi đầu xuống, nhìn con đường chậm
rãi lui về phía sau, nặng nề thở dài.
Văn sĩ trung niên nghe thấy, liền quay
đầu lại. Hắn liếc mắt nhìn thấy tấm vải lanh trên ngực nàng, mới nhớ tới cha
đứa nhỏ này vừa mới chết, muốn đi tới Tịnh Châu để nương nhờ họ hàng, không
khỏi vỗ miệng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Cái miệng này của ta, nhắc tới
mồ mả làm gì... Thôi nào, nhóc con, ăn củ cải đi, trước khi ra khỏi nhà, vợ ta
đã hái và rửa sạch rồi.”
Hắn lấy từ trong giỏ ra một cái túi
vải, mở ra đưa đến trước mặt Hứa Kinh Hoa: "Nếm thử đi, chúng ta tự trồng
đấy, ngọt lắm.”
Mười mấy củ cải đỏ rực, chen chúc xếp
hàng cùng một chỗ, trông rất đẹp mắt.
"Cám ơn ngài." Hứa Kinh Hoa
đưa tay cầm một củ nhỏ nhất, cắn một miếng, khen: "Thật sự rất ngọt.”
Văn sĩ trung niên có chút đắc ý:
"Chắc chắn là ngọt mà.”
Ông lão lái xe quay đầu lại nhìn một cái,
nói: "Đường tới Hòa Châu còn xa, ngươi chỉ là một đứa nhỏ, có thể đi đường
xa như vậy không? Không phải ai cũng tốt bụng như bọn ta, sẵn sàng cho ngươi đi
nhờ đâu.”
"Đúng vậy." Một người khác
phụ họa: "Nghe nói phía bắc có thổ phỉ, cho dù ngươi không có tiền, chúng
mà bắt ngươi đi, để ngươi trở thành thổ phỉ giống bọn chúng, cả đời này cũng
xong rồi.”
“Ở đây ngươi không có người thân sao?”
Văn sĩ trung niên hỏi theo: "Kỳ thật họ hàng xa không bằng láng giềng gần,
nhỡ đâu ngươi vượt qua bảy tám trăm dặm mà chưa chắc thân thích đã muốn thu
nhận ngươi..."
Hứa Kinh Hoa gặm xong một củ cải nước,
đáp: "Bên này cũng chỉ có họ hàng xa.”
Không biết thúc thúc đã biết tin nàng
bỏ đi chưa? Nương nương còn bệnh, thúc thúc phỏng chừng không dám nói cho nương
nương biết, chỉ biết lặng lẽ đi tìm nàng. Nhưng Hứa Kinh Hoa đã mặc y phục c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.