《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Sinh hoạt của
Phương Thanh Chỉ rất đâu vào đấy.
Khi còn sống ở
nhà chú, mỗi một cái bát cái đĩa đều phải được đặt đúng vị trí, bao năm qua sẽ
không hề có một chút thay đổi nào. Thời gian đi học và tan học đều phải cố
định, thời gian ăn mì cố định, làm việc cố định luôn.
Kế hoạch lớn
hơn là đi học, học đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định,
rồi thuê một căn phòng thích hợp. Chờ cô kiếm tiền, có thể cô sẽ mua cho một
một căn nhà thuộc về bản thân.
Còn tình yêu và
hôn nhân, cái trước thì có thể xảy ra ở trong trường học và đi làm, mà cái sau
thì cần phải chờ đến sau khi tốt nghiệp mới suy xét.
Cô đã đọc nhiều
sách và chăm chỉ học tập đến vậy, tuyệt đối không thể vì để làm vợ hay phu nhân
của ai đó, cũng tuyệt đối không phải bước vào một cuộc hôn nhân để chôn vùi
cuộc đời của mình.
Một bên là căn
gác tối tăm và ẩm ướt, tiếng hét ầm ĩ không ngừng từ chợ, gà chó sủa không yên
và những mâu thuẫn không ngừng từ gia đình, một bên là tòa nhà văn phòng sáng
sủa và sạch sẽ, những bộ đồng phục được là ủi phẳng phiu, những công nhân viên
chức cần cù nỗ lực.
Học được càng
nhiều, Phương Thanh Chỉ càng yêu tha thiết những điều ở sau.
Trần Tu Trạch
là một ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Là ngoài ngoài
ý muốn vượt qua dự kế hoạch của Phương Thanh Chỉ.
Nhưng hiện giờ
cô cũng không kháng cự cho lắm.
“Khi ở Anh, em
cũng đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề này.” Phương Thanh Chỉ nói: “Khi đó, trời nhiều
sương mù, anh nắm tay em đi qua một vũng nước… Em đã nghĩ, ngay từ đầu trong kế
hoạch của em cũng không hề có vũng nước đọng nào trên đường đi. Ví dụ như ngay
từ đầu em chưa từng nghĩ muốn tiến tới thì phải trả phí đào tạo sâu, cũng như
chưa từng nghĩ sẽ bắt đầu một mối quan hệ với anh. Nhưng kế hoạch luôn thay đổi
mà, phải không?”
Cô nhìn Trần Tu
Trạch: “Hiện tại anh hãy cho em một câu trả lời đi.”
Trần Tu Trạch
an tĩnh lắng nghe cô giãi bày, cả quá trình đều luôn trầm mặc, yên lặng ngắm
nhìn khuôn mặt Phương Thanh Chỉ.
Thật lâu sau,
hắn nói: “Hãy cho anh hai phút.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Chẳng lẽ Trần Tu Trạch có thể đi vòng Thái Bình Dương trong hai
phút?”
“Không, không
phải.” Trần Tu Trạch cười, nắm lấy tay cô, đè vào lòng bàn tay, chậm rãi nói:
“Là anh quá kích động, kích động đến mức không biết đáp lại em…”
Trần Tu Trạch
không cần nói nhiều. Anh nắm chặt tay Phương Thanh Chỉ, cô đã có thể cảm nhận
được sâu sắc sự kích động của Trần Tu Trạch. Cô cúi đầu, tay Trần Tu Trạch đang
nắm rất chặt, chặt đến mức khiến cô cảm thấy đau đớn… Nhưng Phương Thanh Chỉ
không muốn nhắc nhở anh, lại lần nữa ngẩng đầu, môi Trần Tu Trạch đè xuống, dán
vào trán cô.
Anh có vô vàn
điều muốn nói, cuối cùng chỉ có thể quy về một tiếng: “Thanh Chỉ.”
Phương Thanh
Chỉ đáp: “Em đây.”
Trong phòng rất
yên tĩnh, Trần Vĩnh Thành ở bên ngoài lê cái mông bị thương của mình và tự
thương thay cho tấm thân này, Trần Khải Quang và Ôn Tuệ Ninh nhỏ giọng thầm thì
với nhau, A Hiền đã ngủ. Bên ngoài gần như không nghe được tiếng động nào, chỉ
có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.