《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. Trần Tu Trạch
buồn cười: “Anh chỉ nói với anh ta là nếu trong tương lai mà hai chúng ta có
baby ấy thì em sẽ đặt tên nó là Phương Nhất Nhất.” Nhất thời
Phương Thanh Chỉ không nói gì. “Chẳng lẽ không
đúng hả?” Trần Tu Trạch nói: “Cái tên này em đặt rất hay, anh rất thích. Nhân
sinh vạn sự, cửu cửu quy nhất, ngắn gọn súc tích, rất hay.” Phương Thanh
Chỉ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cúi đầu: “… Hừ.” Thật ra cũng
không phải quá tức giận. Bọn họ đều biết
Lương Kỳ Tụng đã là quá khứ. “Dù sao Trần
Sinh luôn có một vạn lý do đằng sau chờ em mà.” Phương Thanh Chỉ nói: “Em sẽ
chẳng bao giờ nói lại được anh.” “Đâu có đâu?”
Trần Tu Trạch nói: “Vẫn là tư duy của cô Phương đây rất rõ ràng, mỗi lần đều
làm anh phải tâm phục khẩu phục.” Thứ Phương
Thanh Chỉ không chịu đựng được nhất chính là cái giọng điệu này của anh. Nhìn
đuôi lông mày và khóe miệng của anh đều nhiễm ý cười, lời trách cứ trong miệng
cô cũng không thốt ra được, cúi đầu cẩn thận ăn cơm. Phải nói thế
nào chứ, cẩn thận nghĩ lại, vẫn chỉ đổ thừa cho Trần Tu Trạch trời sinh có
tướng mạo tốt, trách anh vẫn luôn tốt tình khiến lửa giận của Phương Thanh Chỉ
không chỗ phát tác, mà cũng ngại phát luôn. Sau khi ăn bữa sáng xong, A Hiền
tới bệnh viện gặp bác sĩ, Trần Tu Trạch thì đi dạo phố với Phương Thanh Chỉ. Nơi này lạnh
hơn Hong Kong, mới đầu Phương Thanh Chỉ không nghĩ tới, may mà Trần Tu Trạch
đặt một bộ áo khoác và một chiếc khăn quàng cổ trong vali của cô, vì vậy mà cô
phải không phải chịu gió lạnh ở đầu đường. Hai người đi
song song trên đường phố, chân Trần Tu Trạch có vết thương, anh chỉ đeo một
chiếc găng tay, cầm gậy chống, một tay khác không mang găng tay nắm tay Phương
Thanh Chỉ. Phương Thanh
Chỉ đi rất chậm, phối hợp với bước đi của Trần Tu Trạch. Cô không biết chân của
Trần Tu Trạch có đau hay không, chỉ biết vết thương ở chân của anh là do không
được nối xương đúng cách trong thời kỳ phát triển, cũng không biết mấy năm nay
có để lại di chứng gì không… Phương Thanh Chỉ rất ít khi hỏi chuyện chân có đau
không với anh, không phải là vì không quan tâm, mà là lo lắng đề tài này sẽ
khiến Trần Tu Trạch buồn lòng. Cho dù anh có
thể hiện là không có việc gì, nhưng lần cãi nhau trước đó đã bán đứng phản ứng
chân thật nhất của anh. Đang suy nghĩ,
Phương Thanh Chỉ cất bước về phía trước, thình lình bị thứ gì đó cản lại. Cô đi
nhanh, đụng phải cây gậy chống của Trần Tu Trạch, ngẩn ra. Phương Thanh Chỉ
ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hơi đau đầu của Trần Tu Trạch: “Nghĩ cái gì? Nhìn
đường đi.” Trên đoạn đường
phía trước có một bãi nước bẩn, nếu không phải Trần Tu Trạch cản cô lại, đúng
thật là cô sẽ bước hẳn lên đó. “… Không có
gì.” Phương Thanh Chỉ nói. Trần Tu Trạch dắt tay cô, đi vòng qua bãi nước bẩn
kia, cô chậm rãi nói: “Vừa rồi em đang nghĩ, thời tiết ở đây không tốt, chân
anh có đau không?” Câu hỏi này của
Phương Thanh Chỉ làm cho Trần Tu Trạch hơi giật mình. Anh nắm chặt tay Phương
Thanh Chỉ, nhìn kỹ gương mặt cô, thật lâu sau mới cười nói: “Không đau.” Phương Thanh
Chỉ nói: “Lúc trước khi còn ở nhà cậu, gần đấy có một ông cụ, ngày mưa rất hay
đau chân, đó cũng là do khi còn trẻ chân từng bị thương.” Trần Tu Trạch
đủ kiên nhẫn để giải thích với cô: “Chân anh không sao cả, có lẽ vết thương này
là do đang trong thời kỳ phát triển cho nên tốc độ sinh trưởng hơi chậm đi.
Đừng lo lắng, chỉ là vấn để nhỏ thôi.” “Em sợ anh đau
chân nhưng anh không nói.” Phương Thanh Chỉ nói: “Đương nhiên em biết vết
thương trên chân anh không có ảnh hưởng nghiêm trọng, chỉ là…” Cô ‘chỉ là’ rất
lâu, ngẩng đầu, nhìn nụ cười khoan dung của Trần Tu Trạch. “Anh biết mà.”
Trần Tu Trạch nói: “Là Thanh Chỉ của chúng ta quá mức tốt bụng, cho nên mới
thông cảm cho anh.” Phương Thanh
Chỉ dời tầm mắt đi: “Em đâu có nói như vậy.” “Ừm.” Trần Tu
Trạch giữ chặt tay cô: “Anh rất vui, Thanh Chỉ, em quan tâm anh.” Giọng điệu chắc
chắn làm cho Phương Thanh Chỉ không biết nên nói như thế nào. Mặt cô nóng bừng
lên, không phải bối rối, cũng không phải thẹn thùng… Phương Thanh Chỉ không
biết nên hình dung loại cảm xúc này như thế nào, cô chỉ biết trước ngực như có
một con chim hoạt bát đang đậu. Trần Tu Trạch
nói: “Trước kia bị thương, giờ đúng là rất khó để bù đắp lại. May mà không ảnh
hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, cũng không trì hoãn chăm sóc Phương Nhất Nhất.” Phương Thanh
Chỉ nói: “Em đâu có nói là đặt cho bấy bì cái tên này đâu… Không đúng, em còn
chưa đồng ý việc kết hôn với anh nữa đó! Thế mà anh đã bắt đầu suy xét đến
chuyện xa như vậy rồi.” Trần Tu Trạch
cười: “Vậy thì đặt làm nhũ danh đi! Em có thể đặt thêm một cái tên chính thức
nữa. Em đọc nhiều sách, học vấn cao, nghe em hết.” Không phải là
trêu chọc, giọng điệu anh mang ý cười, n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.