Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Phương Thanh Chỉ đã từng không có lý tưởng lớn lao gì. 

Lúc trước cô chỉ muốn mau đi học, mau lớn lên, mau đi làm, cố gắng kiếm tiền, ra ngoài thuê một phòng đơn nho nhỏ, cũng tốt hơn ở chỗ này, bị cậu mợ vô tình hay cố ý đánh chửi.

Hai người không giống nhau, mợ không kiêng dè thanh danh hay tin đồn gì. Mợ mắng Phương Thanh Chỉ cũng không nhất định là chuyện lớn gì, có lẽ là lúc Phương Thanh Chỉ ăn không cẩn thận làm rơi đồ ăn trên bàn, cũng có lẽ chỉ là mợ không thể dạy cho em họ một bài tập. Nhẹ thì mắng vài câu, nặng thì không cho cô ăn cơm...

Thỉnh thoảng được thưởng lễ, mợ đều lẳng lặng nấu cho em họ và chồng ăn trước, hầm thịt làm bữa tiệc lớn cũng phải đợi khi Phương Thanh Chỉ không có ở nhà. Cho dù ăn cơm trên cùng một cái bàn, phía dưới bát em trai luôn giấu nhiều thịt kho tàu hoặc là trứng gà, trong bát Phương Thanh Chỉ chỉ có mì Dương Xuân*.

(*) Mì Dương Xuân: món mì truyền thống nổi tiếng ở vùng Giang Nam, nước dùng trong và ngon, thanh nhẹ và sảng khoái.

So ra, ác ý của cậu đối với cô có vẻ ngụy quân tử* hơn một chút.

(*) Ngụy quân tử: dùng để chỉ những kẻ giả làm quân tử, bề ngoài ra vẻ rất chính nhân quân tử nhưng sự thật bên trong lại thấy lợi quên nghĩa, sẵn sàng làm chuyện đê hèn, ác độc nhất cốt sao có lợi cho bản thân mình. Đây là những kẻ dối trá, quỷ quyệt, khó lường.

Ông ta thích làm người hòa giải sau khi mợ mắng xong, vẻ mặt ôn hòa kéo hai người ra, càng thích chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lúc vô tình nhắc tới cô học xong đại học thì thế nào, còn không phải lấy tiền lương ít ỏi chen chúc trên xe điện sao, so ra thì cô thông minh hơn nhiều, tâm tư không cần ở đặt vào việc học, thừa dịp tuổi trẻ xinh đẹp, sớm tìm chỗ dựa tốt cho nửa đời sau...

Hoặc là, sau khi uống rượu say, thừa dịp say khướt, tuyên bố “không nuôi người rảnh rỗi”, lại say khướt nói cái gì con gái lớn lên cũng gả đi, cho học hành cũng vô dụng... Học cao, chỉ khiến cô càng thêm kiêu ngạo...

Nhưng một người là rõ ràng xấu xa, một người là không muốn thừa nhận mình xấu xa. 

Cuộc sống như vậy, Phương Thanh Chỉ đã sớm chịu đựng đủ rồi.

Cô chỉ hy vọng có thể tự mình thuê một căn nhà nhỏ, dọn ra ngoài, chờ tích góp đủ tiền, tích góp đủ mối quan hệ, lại nghĩ biện pháp đòi lại căn nhà.

Sau đó, cô từng có hoài bão trong thời gian ngắn, chờ bọn ngoại quốc đi rồi, cô sẽ tìm kiếm một thế giới mới ở Hồng Kông.

Hoài bão vĩ đại ngắn ngủi này đã biến mất khi Phương Thanh Chỉ nhận thấy một ông chủ Hoàng có thể khiến đàn anh cửa nát nhà tan.

Phương Thanh Chỉ đã từng không nghĩ tới phải nương nhờ người khác.

Hiện tại Phương Thanh Chỉ nhìn lại quá khứ, chỉ cảm thấy tất cả đều như diễn.

Tiếc nuối cuộc sống hiện thực cũng không phải là diễn, khi cô một lần nữa trở lại nhà Trần Tu Trạch, ngoài ý muốn nhiễm một trận gió lạnh, không tính là nghiêm trọng, chỉ là ho khan, giống như có thứ gì đó ký sinh ở trong phổi. Mẹ Mạnh nói, đây là do mùa xuân vừa tới, đổi mùa gió lạnh, mua sơn trà Xuyên Bối về cẩn thận nấu nước, bình thường cũng hầm đường phèn tuyết lê, lấy bách hợp, kỷ tử, củ cải trắng nấu nước, lại nấu canh sa sâm mạch đông. Mỗi ngày Trần Tu Trạch đều gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình trạng thân thể của cô.

Phương Thanh Chỉ bình thường không uống thuốc tây, nhắc tới cũng lạ, lúc trước ở nhà cậu mợ, cũng chưa từng bị mấy trận bệnh nặng, giờ đến chỗ Trần Tu Trạch, ăn sung mặc sướng, Phương Thanh Chỉ lại bị bệnh hai lần. Mẹ Mạnh mê tín, sau khi xin chỉ thị của Trần Tu Trạch, lập tức mời thầy phong thủy tới, lấy đi một cây thông trong sân, lại trồng một cây hoa hồng ở góc tây bắc phòng khách. Phương Thanh Chỉ không tin những thứ này, nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, hoa hồng vừa trồng, ngày hôm sau cô liền không ho nữa.

Mẹ Mạnh vui mừng hớn hở nói là hóa giải, nhưng Phương Thanh Chỉ cho rằng, đây chẳng qua là chu kỳ năng lực tự lành của cơ thể con người, không tính là bị cảm nghiêm trọng, cho dù không uống thuốc gì, một tuần cũng có thể tự lành.

Cô không thử thuyết phục mẹ Mạnh, con người không cần thiết phải sửa chữa một số quan điểm không quan trọng, nhất là đối với người lớn tuổi hơn một chút, nói đạo lý là nói không thông, sao có thể dùng tuổi tác nông cạn để nghi ngờ kinh nghiệm sống của bọn họ?

Ho khan mấy ngày nay, Phương Thanh Chỉ vẫn không ngừng học tập, cứ theo lẽ thường đọc sách, đi học

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play