《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Cô vừa dứt lời,
Trần Tu Trạch đã bịt miệng cô lại, không cho cô trút giận.
Trần Tu Trạch
cau mày, nhẹ giọng quở trách: "Vớ vẩn, nghe những điều em nói đi, thật quá
đáng."
Cũng may trong
phòng không có ai, nếu để người khác nghe được, hai người đều rất mất mặt.
Dù tức giận đến
mất lý trí, cũng không nên nói những điều không quan tâm đến danh tiếng của
mình.
Trần Tu Trạch
bịt miệng Phương Thanh Chỉ, chậm rãi nói: "Ở trong lòng em, tôi ác độc như
vậy? Tôi đâu nỡ để em đi quay phim đó, nghe em nói tôi đã khó chịu, chứ đừng
nói đến nghĩ ra ý như vậy. Ngày thường thương em còn không kịp..."
Phương Thanh
Chỉ cắn ngón tay anh, Trần Tu Trạch mất cảnh giác, nới lỏng tay, Phương Thanh
Chỉ đã tháo cà vạt của anh ra, ngay khi Trần Tu Trạch buông tay, cô đã đứng
trên mặt đất, nhìn anh: "Hóa ra cách ông Trần thương người khác cũng quá
đáng như vậy, thương cô ấy, mà suýt cho người bức hại cô ấy, tìm người dụ cậu
cô ấy đánh bạc, nợ nần."
Thấy cô sắp
giận sôi người, Trần Tu Trạch đổi chủ đề.
Trần Tu Trạch
nói: "Ăn sáng đi. Đói bụng sẽ hại dạ dày."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Vậy ngài ăn đi, bụng tôi không sợ đau."
Trần Tu Trạch
thuyết phục: "Lát không phải đi học sao? Trong bụng không có gì, sao có
thể tập trung học?"
Một lát sau,
anh lại nói: "Đừng hại cơ thể mình, cơ thể của em, phải nuôi thật
tốt."
Nâng cao tinh
thần, mới có thể chiến đấu với anh.
Trần Tu Trạch
không nói, Phương Thanh Chỉ cũng hiểu.
Phương Thanh
Chỉ không nói gì nữa, cô ngồi trở lại ghế, cúi đầu ăn, trong miệng không có mùi
vị gì.
Trần Tu Trạch
không đề cập đến những chuyện vừa rồi, chỉ phục vụ cháo cho cô, nhưng Phương Thanh
Chỉ không chạm vào bát mà anh múc cho đến khi kết thúc bữa ăn.
Cuối cùng vẫn
do Trần Tu Trạch tự mình ăn.
Anh ít nói hơn,
chỉ nhìn cô nhiều hơn, gương mặt lạnh như băng, như tuyết mai kiêu ngạo, không
chịu cúi đầu.
Sau bữa ăn,
Phương Thanh Chỉ đứng dậy, Trần Tu Trạch gọi cô: "Thanh Chỉ."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tôi đi học, không phải đi quay phim. Ngài có thể yên tâm, không
phải lo lắng."
Trần Tu Trạch
nói: "Tôi muốn hỏi em, cơm trưa muốn ăn cái gì?"
“Buổi chiều tôi
còn có lớp, buổi trưa ăn ở trường.”
"Đồ ăn ở
trường không ngon, em muốn ăn gì? Nói với tôi, để mẹ Mạnh chuẩn bị, A Hiền sẽ
mang đến cho em."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tôi muốn ăn ‘ông Trần để tôi đi’."
Trần Tu Trạch
bình tĩnh: "Nguyên liệu món ăn này quá trân quý, chỉ sợ phải moi tim
ra."
Phương Thanh
Chỉ nhấc chân rời đi.
Tức thì tức, đi
học vẫn phải đi.
Phương Thanh
Chỉ thực sự không thể tìm thấy bằng chứng chống lại Trần Tu Trạch, anh là một
người chu đáo, làm gì cũng không để lại manh mối, cảnh sát tìm cũng chưa chắc
tìm thấy bất kỳ sơ sót nào chứ đừng nói đến một học sinh thậm chí còn chưa học
xong năm nhất đại học.
A Hiền ngồi
trong xe thận trọng hỏi: "Cãi nhau với ngài à?"
Phương Thanh
Chỉ nói: "Có thể."
A Hiền lại nói:
"Chuyện ngày hôm qua, đừng trách ngài. Do tôi xem lịch trình của chị, lo
lắng chị có chuyện gì nên đã gọi điện thoại cho ngài. Chị Phương, chị đi một
mình, chúng tôi đều lo lắng."
Phương Thanh
Chỉ nhìn anh ấy: "Nói thật đi, A Hiền, anh bắt đầu theo dõi tôi từ khi
nào? Trần Tu Trạch cử anh theo dõi tôi từ khi nào?"
A Hiền nói ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.