《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trên bàn có đặt
một chậu quất, trên cây là những trái nhỏ quất nhỏ màu vàng, trên chậu có dán
câu chúc Tết bằng chữ vàng trên nền đỏ.
Trần Khải Quang
và Ôn Tuệ Ninh đang nói chuyện ở ngoài, đang thảo luận xem nên đặt những bông
hoa vừa mua ở đâu. Phương Thanh Chỉ chuyển sang chủ đề khác, làm như không có
chuyện gì mà trò chuyện với Trần Vĩnh Thành, thảo luận về vấn đề nên viết mấy
chữ Phúc.
Chữ Phúc được
dán ở trên cửa chính, đương nhiên là do Trần Tu Trạch đích thân viết, anh là
anh cả nên không ai có ý kiến, chữ Phúc ngoài cửa được dán lên "Phúc đã
đến cửa", Trần Tu Trạch viết chữ Phúc rồi gọi Phương Thanh Chỉ đến, mỉm
cười đưa cây bút lông cho cô: "Em có muốn viết thử không?"
Phương Thanh
Chỉ lắc đầu: "Chữ của tôi không được đẹp lắm."
"Chị cả
như mẹ." Trần Tu Trạch vẫn cầm bút: "Hơn nữa, chữ viết của em rất
đẹp…"
Nói đến đây,
anh vừa liếc nhìn Trần Vĩnh Thành đang đứng bên cạnh.
"So với
Tiểu Ngũ thì tốt hơn nhiều." Trần Tu Trạch cười nói: "Lại đây thử
đi."
Trần Vĩnh Trạch
thở dài: "Khen ngợi mới có thể khiến cho em tiến bộ được."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Đúng vậy, tôi thấy Vĩnh Thành khi sao chép kinh sách bằng chữ
Khải rất đẹp."
Trần Tu Trạch
khẽ mỉm cười, giống như những bậc làm cha làm mẹ thích người khác khen con mình,
anh cũng rất vui khi người khác khen em trai em gái mình, huống chi người đó
lại là Phương Thanh Chỉ.
Anh lại lấy tờ
giấy khác, kêu Phương Thanh Chỉ viết một chữ Phúc và kêu Trần Vĩnh Thành dán
chữ Phúc do Phương Thanh Chỉ viết ra ngoài cửa.
Trần Tu Trạch
là một người rất coi trọng lễ nghĩa, anh không hề keo kiệt, mỗi bao lì xì được
phát ra đều dày cộm. Cuối cùng Vĩnh Thành chỉ giữ lại một đôi liễn, phần còn
lại đều do Trần Tu Trạch và Phương Thanh Chỉ viết. Bây giờ Trần Tu Trạch đã dọn
ra khỏi nhà tổ, một số việc trong nhà đều chuyển qua cho Trần Khải Quang và Ôn
Tuệ Ninh xử lý.
Sau khi mọi
người rời đi, Phương Thanh Chỉ mới hỏi: "Ngón tay của Khải Quang… đã xảy
ra chuyện gì?"
Trần Tu Trạch
đang nhìn chữ mà cô viết, chữ Xuân vẫn còn thiếu nét cuối cùng, anh nắm tay
Phương Thanh Chỉ, nắm chặt thân bút, bình tĩnh thêm một nét: "Chỉ là tai
nạn."
Phương Thanh
Chỉ nói: "May mắn là chỉ có ngón tay út bị thương, nếu là ngón tay cái, sợ
rằng không thể làm được nhiều việc."
Dường như cô
nhớ tới trước kia trên báo có đăng, băng nhóm trả thù, một thái tử gia của một
băng nhóm đã bị bắt cóc, bị chặt cả hai ngón tay út của cả hai tay, vết chặt
rất dứt khoát.
Trần Tu Trạch
thay đổi chủ đề: "Mặc dù mẹ tôi là người gốc Thượng Hải, nhưng bà và tôi
không biết nhiều về phong tục của Thượng Hải, tôi nghe nói ở đó ăn Tết đều ăn
chè trôi nước phải không?"
Phương Thanh
Chỉ do dự trong một chút: "Bác gái là người Thượng Hải?"
Trên thực tế,
Phương Thanh Chỉ nói tiếng Thượng Hải không giỏi lắm, cô chưa từng sống ở
Thượng Hải, và ký ức duy nhất của cô về thành phố đó là "cố hương",
về việc nơi đó ăn gì ngày Tết, làm gì và nói gì… cô có thể nghe hiểu một cách
mơ hồ những từ như "A lạp, bạn", nhưng cô lại không thể nói được.
"Bà làm
việc trong một gia đình giàu có, hầu hạ cô chủ, sau đó cùng nhau đến Hồng
Kông." Trần Tu Trạch bình tĩnh nói: "Sau khi cô chủ qua đời vì bệnh
tật, bà liền rời đi. "
Trần Tu Trạch
im lặng.
Ngoại trừ n ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).