Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Lương Kỳ Tụng một mình xuống núi Thái Bình.

Anh ta rất mệt.

Quần áo mới mặc buổi chiều đã đầy mồ hôi, anh ta không biết liệu mình có nên “cảm kích” đối phương vì đã hạ tay lưu tình hay không, chỉ đuổi đi mà không thực sự làm anh ta bị thương.

Nhưng anh ta sẽ trở lại, ngày ngày đều đến canh giữ, sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể đợi được Phương Thanh Chỉ.

Anh ta nhớ tới đã từng cùng Phương Thanh Chỉ đọc sách, đọc “Thiện nữ u hồn”, Niếp Tiểu Thiến bị Quỷ Dạ Xoa giam cầm, Niếp Tiểu Thiến khóc lóc cầu xin.

“Thiếp rơi vào Huyền Hải, tìm không thấy bến bờ.”

Những cuốn sách đã từng đọc, hiện tại bất tri bất giác hiện lên trước mắt. Lương Kỳ Tụng hồn xiêu phách lạc bước đi, đã từng tràn đầy tham vọng, hăng hái, bây giờ chỉ còn lại mờ mịt. Đây là loại thế giới gì vậy? Vì sao người cao ngạo như cô lại chịu bẻ gãy xương sống của mình phục vụ người khác, chẳng lẽ không ai có thể giữ được sự trong sạch trong thế giới của những ham muốn vật chất thật sao?

Vì sao loại người như Trần Tu Trạch cũng có thể ngồi trên quyền thế tiền bạc, vì sao loại người này lại vẫn có thể sinh tồn trong tình thế hỗn loạn, mà người tốt phần lớn đều nghèo khó cả đời?

Lương Kỳ Tụng không hiểu, anh ta đi đến nỗi chân đau nhức, hơi cúi người, phát ra một tiếng kêu cố nén.

Nếu anh ta cũng có tiền có thế.

Nếu anh ta cũng có năng lực cùng đối phương tranh đoạt, thay vì trở thành một sinh viên nghèo.

Nếu như...

‘Lang quân nghĩa khí can vân, tất năng bạt sanh cứu khổ.’*

*Người trai trẻ khí phách cao lớn tận trời mây, cố hết sức giúp người khốn khổ.*

Lương Kỳ Tụng đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe, xoay người.

Chỉ nhìn thấy đèn xe sáng chói, đến mức anh ta gần như không mở được mắt, sắc mặt Lương Kỳ Tụng nặng nề, sống lưng thẳng tắp.

Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông vội vàng xuống xe.

Ánh đèn chói mắt, Lương Kỳ Tụng tránh sang bên cạnh vài bước để nhường đường. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào, đến gần, mới nhìn thấy mặt người đó.

Buổi chiều, Thanh Chỉ lên xe của anh ta.

Là tài xế.

Dáng người không cao, trông khoảng ba mươi tuổi và có khuôn mặt rất giản dị.

Anh ta nói: “Tôi đưa cậu xuống núi.”

Lương Kỳ Tụng nói: “Không cần.”

Người tài xế trông thật thà chất phác, giọng nói cũng không kém phần thành thật: “Để tôi tiễn cậu đi, xuống núi đường xa như vậy, cậu là sinh viên đại học, đi bộ thế này mệt lắm.”

Lương Kỳ Tụng nói: “Không cần thứ lòng tốt giả tạo của mấy người.’’

Anh ta đi thẳng về phía trước, chưa đi được mấy bước, lại nghe tài xế nói: “Nhất thời giận dỗi trượt chân cũng không sao, lỡ như di chứng bệnh tật gì đấy, sao còn mặt mũi đi gặp cô Phương đây?”

Nhắc tới Phương Thanh Chỉ, Lương Kỳ Tụng đột ngột dừng lại.

Anh ta hỏi: “Bình thường là ông đưa đón cô Phương?”

Người lái xe mỉm cười ngây ngô: “Đúng vậy.”

Lương Kỳ Tụng muốn hỏi lại, nhưng đoán rằng anh ta nhất định sẽ không chịu nói, liền đổi đề tài: “Cô Phương ở đây có vui không?”

“Dĩ nhiên là vui rồi.” Người lái xe cười: “Hôm nay là sinh nhật của ngài Trần, cô ấy còn cố ý chọn quần áo cho ngài ấy, đi gặp người nhà ngài ấy. À, ngài ấy đối xử với cô ấy cũng rất tốt.”

Lương Kỳ Tụng mỉm cười đầy châm chọc.

Có gì mà tốt, chẳng qua là lòng tham sắc đẹp của một lão già, bị dục vọng thúc đẩy mà ném ít tiền mà thôi.

“Đàn ông ấy à, vẫn phải có tiền.” Tài xế cười: “Lát nữa tôi muốn đi đánh bài. Ngài Lương đi đâu vậy? Có thuận đường không? Chắc ngài là bạn học của cô Phương nhỉ, hay là tôi đưa ngài đi?”

Lương Kỳ Tụng không nói được, cũng không nói không được, chỉ ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên bầu trời, tâm trí xuất thần, có lẽ cũng đã hiểu.

Phải, đàn ông vẫn phải giàu có.

Anh hùng không hỏi xuất thân, tiền bạc không hỏi nguồn gốc.

Chỉ là không biết, hiện tại Phương Thanh Chỉ có phải cũng vì tiền hay không, nịnh hót tên đàn ông già có vài phần nhan sắc kia.

Rèm cửa trong phòng được kéo kín.

Rèm cửa sổ ban đầu là màu xanh biển sâu màu tối, màu sắc không sáng, lại nặng nề, cách đây không lâu mới thay đổi, đổi thành màu đỏ của rượu vang.

Con dao vẫn còn trong hộp, nhưng người nhìn nó đã đổi vị trí.

Trần Tu Trạch tiếc mạng đa nghi.

Anh dạy các em của mình cách phòng thân từ rất sớm, trong tình huống nguy hiểm phải tự bảo vệ mình như thế nào, lúc trước anh không kiêng dè việc gây nguy hiểm cho người nhà, cũng dạy bọn họ đối phó như thế nào.

Phương Thanh Chỉ tuyệt đối s�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play