Mặc dù Tô Giai Tuệ đã ngừng chiến
tranh không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, nhưng trong khoảng thời gian dài sau đó
đối với Kỷ Cảnh mũi không ra mũi mặt không ra mặt, Kỷ Cảnh đuối lý, cũng không
dám mưu mô khoe mẽ giống như trước đây, trước đây anh thấp bé bên cạnh Tô Giai
Tuệ, bây giờ trực tiếp lùn đi nửa cái chân, đánh cũng không được, mắng cũng
không xong, coi trọng từng kiểu dáng phục vụ.
Hai người thực sự hòa giải, là vào
một đêm, Kỷ Cảnh rửa chân cho Tô Giai Tuệ. Tô Giai Tuệ vừa thò chân vào trong
nước liền rút chân ra:
“Này, nóng quá.”
Nhiệt độ nước quả thật có hơi nóng,
lúc đó Tô Giai Tuệ cũng không có ý làm khó Kỷ Cảnh, nhưng Kỷ Cảnh giống như gặp
phải rắc rối lớn, cả người căng thẳng, đông cứng ở đó không biết phải làm sao,
sau một lúc mới hoàn hồn lại, đổ một ít nước lạnh vào trong chậu, ngước mắt
nhìn Tô Giai Tuệ, nở một nụ cười nịnh nọt:
“Được rồi, em thử xem.”
Tô Giai Tuệ không nói, bởi vì khi
nhìn vào đôi mắt ướt át, đáng thương đó, cô không thể nói ra những lời cay
nghiệt được.
Kỷ Cảnh ngồi xổm dưới chân cô, im
lặng cúi đầu, nhẹ nhàng xoa lòng bàn chân cô, không khác với ngày thường là
bao.
Nhưng Tô Giai Tuệ nhìn thấy rõ ràng
một giọt nước mắt như hạt đầu rơi xuống từ trên mặt anh, rơi vào chậu nước một
cái tõm. Tô Giai Tuệ không nhịn được:
“Anh làm gì vậy, em cũng không nói
gì anh.”
Kỷ Cảnh sụt sịt, nắm chân cô, giọng
điệu có hơi nghẹn ngào:
“Sưng lên cả rồi... sưng lên như thế
này rồi.”
“Hừ, anh cầu xin ông trời em sẽ
không để lại vết rạn đi, nếu không em thật sự sẽ rạch bụng anh đấy.”
“Vợ à...”
“Làm sao, hối hận rồi? Không muốn
rạch?”
Kỷ Cảnh lắc đầu, yết hầu anh lăn
lộn, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng cũng kìm nén được nước mắt, lẩm bẩm trong
miệng:
“Là anh có lỗi với em, tại anh, tại
anh quá ích kỷ...”
Tô Giai Tuệ lại hừ mũi:
“Đừng nói xin lỗi nữa, nghe chán
rồi, lúc anh tìm ông ngoại và những người khác đến đã nghĩ gì?”
“Anh lúc đó... không dám thắng thua
với em chịu không nổi, anh sợ em thật sự sẽ bỏ đứa bé đi... em luôn là người
nói được làm được.”
“Anh muốn có con như vậy sao?”
“Ừm.”
Kỷ Cảnh dùng khăn lau khô chân cô,
đứng dậy, hít một hơi nặng nề, hơi khó khăn nói:
“Có thể em không hiểu, nhưng anh...
anh, anh thực sự... muốn có một đứa con, thuộc về người nhà của hai chúng ta,
anh không cần phải cố gắng lấy lòng, chỉ sẽ rất thích, rất thích người nhà của
anh.”
Tô Giai Tuệ ngây người, đối mặt nhìn
chăm chăm vào Kỷ Cảnh.
Bất chợt cô nhớ đến những cuộc điện
thoại dài của Kỷ Cảnh, từ những lời hỏi thăm ân cần không ngớt, đến những lời
chúc mừng n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.