Sau khi Từ Triết Phàm
nghe được thì phải mất một lúc lâu mới xoay người lại được, vẻ mặt có
chút xấu hổ trả lời lại: “Hi, trùng hợp vậy Lý Bách Nhiên, cậu cũng ở đây sao?”
Lúc này Lý Bách Nhiên đang ngồi dựa vào tường, xung
quanh còn có rất nhiều người. Chắc họ đều là sinh viên ngành máy tính, tính cả
nam cả nữ có khoảng năm, sáu người. Nồi lẩu trên bàn vẫn còn đang bốc hơi nóng
lên, như thể là họ đã ăn được một lúc rồi. Ở đó còn có một nam sinh đang dùng
đũa để mở bia nữa.
Bỗng Lý Bách Nhiên đứng dậy đi về phía Từ Triết Phàm,
mặc dù cậu đang mỉm cười không thấy có dấu hiệu của sự tức giận, bước chân cũng
rất từ tốn nhưng Từ Triết Phàm lại cảm nhận được sự tức giận và lạnh lùng bao
quanh cậu. Tất nhiên sự tức giận ấy nhằm vào anh mà không phải ai khác. Lý Bạch
Nhiên vừa mỉm cười vừa đi về phía anh, Từ Triết Phàm vốn đã cảm thấy chột dạ giờ
lại càng chột dạ hơn. Thấy như vậy chân sau của anh không tự chủ được lùi về
sau nửa bước, còn chưa đứng vững thì đã bị Lý Bách Nhiên tiến đến cầm lấy cổ
tay rồi.
Lý Bách Nhiên nắm chặt cổ tay anh, nhưng ánh mắt lại
nhìn vào Thiệu Lôi ở phía sau. Sau đó cậu gật đầu coi như chào hỏi, thấy vậy
Thiệu Lôi cũng gật đầu theo.
Lúc này đột nhiên có một nam sinh ở bàn sau thốt lên:
“Ơ, kia không phải là Từ Triết Phàm ngành quản lý sao? Thì ra anh là người quen
của anh Bách à?”
Nam sinh bên cạnh cũng nói thêm: “Dù sao cũng đều là
người quen cả, thôi thì cùng ngồi xuống ăn đi. Để em gọi thêm mấy món nữa, còn
kia là Thiệu Lôi hả? Là Thiệu Lôi đúng không? Vào đây cùng ngồi đi, để em bảo
nhân viên mở thêm hai chai bia nữa. Không có việc gì, hôm nay anh Bách mời
khách mọi người muốn ăn gì cứ gọi đi.”
Hai nữ sinh cũng đang nhìn trộm ba đại soái ca nổi tiếng
của Đại học A, vậy mà hôm nay ba người này lại tụ tập ở đây thật là làm cho người
ta cảm thấy mãn nhãn.
Lý Bách Nhiên thu
ánh mắt rồi dừng lại trên người Từ Triết Phàm, không nóng không lạnh
nói: “Ăn cơm thôi.” Sau đó đưa Từ Triết Phàm đến chỗ bên cạnh cậu. Ánh mắt Thiệu
Lôi để ý đến bàn tay của Lý Bách Nhiên đang kéo Từ Triết Phàm đi, anh cảm thấy
rất kinh ngạc. Thiệu Lôi vốn cũng muốn ngồi cạnh Từ Triết Phàm nhưng đến nơi
thì đã hết chỗ ngồi rồi, nên anh đành phải ngồi giữa hai nam sinh khác. Cũng
may tính cách của anh khá hướng ngoại nên chỉ mất một lúc đã có thể trò chuyện
vui vẻ với mọi người trên bàn, mọi người cũng rất náo nhiệt vui vẻ mà cười haha
với nhau.
Nghe mọi người thảo luận có vẻ như là phần mềm họ thức
mấy đêm để làm cuối cùng cũng bán được và dường như kiếm được cũng kha khá tiền.
Sau khi chia hoa hồng thì họ đã đặt bàn ở quán lẩu này và mọi người cùng ăn với
nhau một bữa thật ngon.
Từ Triết Phàm cũng không biết phải nói gì nên chỉ yên
lặng vùi đầu vào ăn lẩu. Lúc này không biết làm sao lại có một nữ sinh chú ý đến
anh, lại còn rót cho anh một ly bia. Anh cũng nâng ly bia lên tỏ ý cảm ơn, nữ
sinh ấy bị Từ Triết Phàm nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng lên, suýt chút run tay đổ hết
bia ra ngoài.
Lý Bách Nhiên thì đang cùng mấy người khác bàn về kế
hoạch của năm tới, bọn họ luôn miệng hỏi anh Bách. Được thảo luận với Lý Bách
Nhiên nên bọn họ rất hào hứng, người nào cũng tranh nhau nói lên ý tưởng của
mình, mà hình như Thiệu Lôi ở bên cạnh cũng có hứng thú với phần mềm này. Cho
nên anh rất chuyên tâm nghe Lý Bách Nhiên nói, thậm chí thi thoảng còn xen vào
hỏi vài câu.
Đối với Từ Triết Phàm mấy cái này anh không hiểu nên
cũng không xen vào được. Hơn nữa anh cũng thật sự rất đói bụng nên cũng chỉ tập
trung vào ăn thôi và cũng chỉ cần có người rót rượu cho anh là được.
Nước lẩu trong nồi vẫn còn sôi sùng sục, mọi người vẫn
đang thả rau và thịt vào đó. Sau khi thấy đồ ăn đã chín Từ Triết Phàm sẽ vớt đồ
ra cái đĩa nhỏ bên cạnh.
Anh rất thích ăn hải sản nên đồ anh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.