Hai
người rời văn phòng giáo viên.
Hoàng
Mộng Tuyết hung hăng ngăn cô lại: “Kỷ Thời Vũ, cậu đứng lại.”
Kỷ
Thời Vũ biết, đã đến lúc Hoàng Mộng Tuyết trở lại với vai nữ phụ độc ác.
“Có
gì muốn nói à, bạn học Hoàng.” Cô nhìn cô ta, khóe mắt cười nhẹ.
Hoàng
Mộng Tuyết: “Dám gây sự với tôi, cậu xong rồi.”
Quả
như mong đợi, gay gắt nói một cách hung dữ.
Ở
kiếp trước, cô thực sự không nhận ra Hoàng Mộng Tuyết ngu ngốc và ngây thơ như
vậy.
Khóe
miệng Kỷ Thời Vũ hơi cong lên, cười nói: “Theo như vị trí này của cậu, võ công
đánh không lại tôi, văn không chơi qua tôi, ai xong, cũng chưa chắc.”
Hoàng
Mộng Tuyết tức giận không nói nên lời, chỉ vào cô: “Cậu!”
Kỷ
Thời Vũ kiêu ngạo đẩy ngón tay của cô ta ra, “Cậu, cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu,
cậu nên về nhà luyện tập thêm đi, sau đó đến chơi với tôi.”
Hoàng
Mộng Tuyết tức giận đến mức muốn xông lên cắn chết cô.
-
Hôm
nay trong lớp học, Hoàng Mộng Tuyết cứ thấp thỏm, không nghĩ đến việc học.
Bởi
vì, cô ta biết tối nay có một trận bão táp đang đợi cô ta.
Sau
buổi tự học buổi tối, khi cô ta trở về nhà, từ xa đã thấy đèn trong nhà vẫn
sáng. Cô ta biết, bố mẹ vẫn đang đợi cô ta ở nhà.
Trong
lòng Hoàng Mộng Tuyết lo lắng không yên, đẩy cửa ra, ngẩng đầu lên, quả nhiên,
bố mẹ cô ta đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ủ rũ, chờ đợi hỏi tội.
Cô
ta đặt cặp sách xuống, giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước đây, khiêm tốn
nói: “Ba mẹ, con biết con sai rồi.”
……
Cơn
bão dường như dịu đi nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng, Hoàng Mộng Tuyết
không ngờ rằng cô ta thế mà lừa gạt được nhanh như vậy.
Hoàng
Văn Hoa và Đái Tĩnh chỉ hỏi cô ta về quá trình theo đuổi Bùi Thừa, và tại sao
cô ta thích Bùi Thừa.
Tại
sao lại thích Bùi Thừa?
Thật
ra cô ta không thích Bùi Thừa cho lắm, nói chính xác thì cái cô ta thích là tài
sản và địa vị của nhà họ Bùi, nếu như cô ta có thể làm bạn gái, thậm chí là vợ
của anh, như vậy cuộc sống của cô ta sẽ tốt hơn.
Đó
có lẽ là những gì cô ta nghĩ vào thời điểm đó.
Đương
nhiên, Hoàng Mộng Tuyết không nói cho bố mẹ biết suy nghĩ thực sự của mình, nếu
cô ta nói như vậy, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa sẽ nghĩ cô ta thiển cận và ham vật
chất.
Vì
vậy, cô ta đã bịa ra một lý do nông cạn, cũng là lý do được hầu hết các bậc cha
mẹ dễ chấp nhận hơn.
“Bởi
vì lúc cậu ấy chơi bóng rất đẹp trai.”
Phải
nói rằng, lúc Bùi Thừa chơi bóng thực sự rất đẹp trai, luôn có thể cuốn hút
nhiều người hâm mộ.
Đái
Tĩnh bất lực lắc đầu, tận tình khuyên bảo: “Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, kỳ thi
tuyển sinh đại học sắp đến, con nên tập trung vào việc học, đừng đặt tâm tư lên
nam sinh chơi bóng đẹp trai nào.”
Tuy
nhiên, thành tích của cô ta đã như vậy rồi, hiện tại chỉ còn chưa đầy 100 ngày
nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ cô ta bắt đầu học hành chăm chỉ,
cũng không qua được kỳ thi.
Đương
nhiên Hoàng Mộng Tuyết không phản bác, cô ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu, thể hiện
thái độ “Con đã nghe và sẽ cố gắng thực hiện”.
Đái
Tĩnh rất hài lòng, sau đó chuyển chủ đề, hỏi về Kỷ Thời Vũ.
“Bạn
cùng lớp hôm nay tên Kỷ Thời Vũ, con có thân với con bé không?” Đái Tĩnh hỏi.
Hoàng
Mộng Tuyết có hơi bối rối lắc đầu, điểm thắc mắc đầu tiên là Đái Tĩn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).