Đối
diện trường cấp ba Hưng Hoa có rất nhiều đồ ăn, sau khi ra khỏi cổng trường thì
đi thẳng, trên con phố có đủ loại nhà hàng quán ăn nhỏ, tiệm đồ uống, có thể
gọi là phố ẩm thực trường cấp ba Hưng Hoa.
Kỷ
Thời Vũ và Trần Nhược Yên đi bộ đến ngã tư phố ẩm thực.
Đây
là lần đầu tiên cô ăn ở phố ẩm thực, trước đây cô chỉ ăn tạm trong căn tin.
Nhìn
màu sắc rực rỡ của lẩu cay, lẩu xào cay, gà hầm nấm, lẩu nhỏ khiến Kỷ Thời Vũ
chọn đến hoa mắt.
“Nhược
Yên, quán nào ngon?” Cô hỏi.
Trần
Nhược Yên đã ở Hưng Hoa được ba năm, có thể nói cô ấy đã ăn tất cả các quán nhỏ
trên phố ẩm thực, vì vậy cô ấy đương nhiên biết rõ quán nào ngon.
Cô
ấy chỉ vào một cửa hàng bên trong, nói: “Cứ ăn lẩu xào cay ở đó đi, cay hay
không cay đều ngon.”
“Thời
Vũ, cậu có ăn cay không?” cô ấy hỏi.
Kỷ
Thời Vũ lắc đầu: “Không ăn được.”
“Không
sao, đợi một lát nói với bà chủ cậu không ăn cay.” Trần Nhược Yên nói.
Kỷ
Thời Vũ gật đầu.
Hai
người đi đến quán lẩu cay.
Công
việc kinh doanh của quán lẩu cay không tệ, cả hai vội vã đến chỉ còn một cái
bàn trống.
Trần
Nhược Yên trông thấy liền nhanh chóng chạy đến ngồi xuống.
“Thời
Vũ, tôi giữ chỗ rồi, cậu gọi món trước đi, gọi món xong thì tới ngồi.” Trần
Nhược Yên chỉ về phía quầy thanh toán nói.
Kỷ
Thời Vũ gật đầu, hỏi: “Cậu có muốn tôi giúp cậu gọi món không.”
Trần
Nhược Yên xua tay: “Không cần, tôi sẽ tự gọi món sau.”
Kỷ
Thời Vũ mất vài phút để gọi món và dặn bà chủ không làm cay, không hành lá,
không rau mùi.
Sau
khi gọi món xong, cô thay Trần Nhược Yên ngồi giữ chỗ.
Mọi
người lần lượt ra vào trong cửa tiệm nhỏ, Kỷ Thời Vũ mở điện thoại và cúi đầu
học thuộc từ.
Lúc
này, có người đi tới bên cạnh, lớn tiếng hỏi: “Bạn học, chỗ này có người
rồi sao?”
Giọng
nói nghe quen quen, nhưng nhất thời cô không nhớ ra là ai, liền rời mắt khỏi
dòng chữ trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn người đến.
Vừa
ngước mắt lên, Kỷ Thời Vũ đã nhận ra người trước mặt.
Là
cô gái cao 1m8, lần trước dẫn đầu bị đánh.
Kỷ
Thời Vũ vô cảm nói: “Có người.”
Rõ
ràng cô gái đó cũng nhận ra cô, cô ta sửng sốt trong giây lát.
Nhìn
vào khuôn mặt của Kỷ Thời Vũ, Ngô Oánh nở nụ cười, sau đó nhìn lại hai đồng bọn
phía sau cô ta.
Đằng
sau cô ta là hai badboy thấp hơn cô ta một chút, hai badboy một tóc vàng một
tóc xanh nhìn có chút sát khí.
Ngô
Oánh quay đầu lại thì thầm vào tai hai badboy: “Cô gái này có chút xích mích
với tôi.”
Chàng
trai tóc vàng lộ ra vài phần tò mò, nói: “Cô gái này trông yếu đuối nhu nhược,
sao có thể có xích mích với chị Oánh?”
“Chẳng
lẽ, cô ta cướp người đàn ông của chị Oánh?” Chàng trai tóc vàng mạnh dạn đoán.
Nghe
những lời này, Ngô Oánh giơ tay túm đầu tóc vàng, “Hôm nay tôi sẽ điểm cho cô
ta một chút màu sắc, hai người đợi xem tôi hành động.”
“Này”,
chàng trai tóc vàng tỏ ra bối rối, “Đánh phụ nữ là không tố ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).