“Nếu
nói như vậy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, lý do không sai biệt lắm.” Kỷ Thời Vũ nói.
Nghe
Kỷ Thời Vũ nói cô đã nghĩ ra một lý do hợp lý, Bùi Thừa khá tò mò.
“Lý
do gì?” Anh hỏi.
Kỷ
Thời Vũ biểu tình thần bí, khóe miệng nhếch lên: “Cái này, cậu vẫn là không nên
biết thì hơn.”
“Cái
gì nha, nói đi tớ mời cậu ăn.” Kỷ Thời Vũ không nói, anh cũng không có biện
pháp, chỉ có thể oán giận một câu không đau không ngứa.
Hai
người dọc theo đường nhỏ đi về hướng thôn xóm, câu được câu không trò chuyện.
“Cậu
như thế nào đột nhiên muốn đến đây tìm tớ?” Kỷ Thời Vũ thuận miệng hỏi.
Bọn
họ vừa lúc đi đến ngôi trường bị bỏ hoang trong thôn.
Đây
là trường tiểu học bị bỏ hoang, diện tích so với trường tiểu học trong thành
thị nhỏ hơn nhiều.
Bên
cạnh trường tiểu học bị bỏ hoang là một mảnh rừng cây ngô đồng, thời khắc này,
Kỷ Thời Vũ và Bùi Thừa đi trên con đường hẻm được vây bởi vách tường trường
hoang và rừng ngô đồng.
Nói
là đường hẻm kỳ thật cũng chỉ là bờ ruộng thường thấy trong các nông thôn, bờ
ruộng hẹp trên cơ bản chỉ có một người đi lọt.
Bùi
Thừa hỏi Kỷ Thời Vũ nhà cô ở hướng nào, rồi đi phía trước cô, nói vì cô mở
đường.
Chọc
cho Kỷ Thời Vũ lại mang vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn anh một cái.
Kỷ
Thời Vũ hỏi Bùi Thừa xong, người đang đi phía trước là Bùi Thừa đột nhiên dừng
chân.
Anh
dừng lại, Kỷ Thời Vũ đi phía sau cũng dừng theo.
Cô
ngẩng đầu, muốn hỏi anh làm sao vậy.
Bùi
Thừa đột nhiên xoay người, một tay chống lên vách tường, đem Kỷ Thời Vũ giam ở
trong người anh với vách tường.
Kỷ
Thời Vũ giương mắt nhìn anh.
Thiếu
niên bày ra tư thế này rất có cảm giác áp bức.
“Kỷ
Thời Vũ rốt cuộc cậu là thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Thiếu niên
mở miệng.
Kỷ
Thời Vũ nhìn thẳng anh, trong ánh mắt không có chút nào sợ hãi hay né tránh,
khí thế so với Bùi Thừa không yếu hơn.
Cô
kéo kéo khóe môi cười, nụ cười này mang theo vài phần khiêu khích: “Bùi Thừa,
cậu thích tớ?”
Bùi
Thừa “A” một tiếng, nói: “Việc này không phải rất rõ ràng sao?”
“Nếu
không phải tớ thích cậu, tớ tới nơi này làm gì? Tớ cũng không phải dạng ăn no
rửng mỡ.”
Tuy
rằng Kỷ Thời Vũ đoán trước được đáp án ở trong lòng, nhưng cô lại không nghĩ
rằng Bùi Thừa sẽ nói trắng ra như thế.
Nói
thẳng ra là thuần túy.
Trong
ánh mắt Kỷ Thời Vũ nhiều hơn vài phần chần chờ, đối mặt với tình cảm đơn giản
mà thuần túy như thế này, nội tâm cô tựa hồ có vài phần không đành lòng.
Loại
cảm xúc “Không đành lòng” này chưa được bao lâu, cô đã mở miệng cự tuyệt:
“Nhưng là tớ không thích cậu.”
Cô
nhìn anh với sắc mặt bình tĩnh.
Trong
mắt Bùi Thừa vẫn chưa xuất hiện quá nhiều mất mát, mà là lộ ra nụ cười nhạt:
“Tớ biết, bố mẹ cậu không cho phép cậu yêu sớm, hiểu mà, hiểu mà.”
Kỷ
Thời Vũ: “.........”
????
Cô
vừa rồi nói tiếng người mà, vì cái gì anh nghe, không, chịu, hiểu?
Còn
nữa, lời này của anh có ý tứ gì? Cô đã nói cô không thích anh, anh nói không
thể yêu sớm làm gì, lẽ n ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).