Trước khi đi ngủ, hai người bọn họ
cùng nhau tắm rửa, Hứa Lẫm nhân cơ hội sờ soạng khắp người Thời Gia: “Em gầy
quá đấy.”
Thời Gia nhìn anh: “Có phải rất xấu
không?”
“Không xấu, chỉ là gầy quá sẽ không
tốt, ăn không đủ no làm sao có thể khỏe mạnh được? Cho dù em có tăng thêm năm
mươi cân thì vẫn rất đẹp mà.”
Thời Gia không tin: “Nặng hơn năm
mươi cân trông sẽ rất xấu, mặc quần áo cũng không vừa, em chỉ thích đẹp chứ không
muốn béo ú đâu.”
“Anh chưa từng thấy em tăng cân kể
từ hồi trung học. Lần tới gặp nhau, anh sẽ kiểm tra lại cân nặng của em đó, ít
nhất cũng phải tăng mười cân cho anh.”
“Được.”
Hứa Lẫm bế cô lên, Thời Gia hét lớn,
Hứa Lẫm cắn cô một cái: “Dám dùng chiêu trò với anh à? Tưởng anh không biết em
nặng bao nhiêu sao?”
“Hì hì, em nặng tám mươi cân đó! Lần
sau sẽ lên tận chín mươi cân!”
Hứa Lẫm cầm khăn tắm ôm cô đi ra
ngoài: “Anh chỉ cần ôm em một cái là sẽ biết em có ăn uống đầy đủ hay không
mà.”
Thời Gia nhìn mình qua mặt kính:
“Nhiều người muốn giảm cân còn không giảm được, em cũng đâu đến nỗi tệ hại như
vậy!”
Hứa Lẫm cắn cô: “Không được, ăn ngon
ngủ kỹ mà vẫn gầy như vậy thì đó là vấn đề về thể chất rồi, nhưng em không thể
không ăn uống, nhịn như vậy sẽ không tốt.”
Thời Gia hôn lên mắt anh: “Em thích
anh lắm!”
Hứa Lẫm cười nói: “Nếu như em thích
anh, vậy thì em không thể tự gây tổn hại cho thân thể mình được.”
“Ừm!”
Ngày hôm sau Hứa Lẫm đã phải trở về,
trước khi đi, anh nói với Thời Gia rằng: “Anh sẽ không giám sát việc em ăn uống
ngủ nghỉ mỗi ngày, cũng sẽ không yêu cầu em phải làm như thế nào. Gia Gia, em
tự nhớ rõ lấy, nếu em tự hành hạ bản thân cũng có nghĩa là em đang hành hạ anh.
Nếu em không ăn thì anh cũng sẽ không ăn, nếu em từ bỏ bản thân, anh cũng sẽ
buông bỏ bản thân mình.”
Thời Gia không hứa trước với anh, cô
biết rằng chỉ có hành động thực tế mới thực sự thay đổi suy nghĩ trong lòng
anh.
Thời Gia nghiêm túc tổng kết các vấn
đề cô đang gặp phải:
Đầu tiên, cô sợ thể hiện bản thân,
sợ nói sai một câu rồi mình sẽ trở thành trò cười cho mọi người, vì vậy cô
không dám nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng.
Thứ hai, cô sợ tranh cãi với người
khác, sợ mình đỏ mặt không nói nên lời, cho dù lý do có chính đáng như nào cũng
không dám nói lại.
Thứ ba, cô sợ tiếp xúc với mọi
người, sợ rằng cô sẽ bị người ta phát hiện mình là một kẻ khác biệt, kỳ quái
nên mới tự lập hàng rào ngăn cách.
Thời Gia rất muốn thay đổi bản thân
và vượt qua nỗi sợ hãi này.
Hôm nay, chị Văn lại kêu cô gọi xe,
chị ấy dặn Thời Gia nhớ xem lịch trình trước rồi gọi xe cho chị Văn đúng giờ.
Thời Gia gọi xe, tài xế nhận đơn,
cách đó chỉ có hai cây số, dự kiến trong vòng năm phút sẽ đến nơi. Thời Gia
đi tới văn phòng gõ cửa: “Chị Văn, xe đang trên đường tới.”
“Em bảo họ chờ chút.”
Thời Gia nói: “Vâng ạ, còn một cây
số nữa.”
Chị Văn liếc cô một cái, không nói
gì nữa. Thời Gia ngoan ngoãn đi xuống lầu, đứng ngay ven đường chờ xe. Chị Văn
vẫn chưa xuống dưới, cô lại gọi điện cho chị ấy, lúc chị Văn xuống đến nơi,
không biết cô đã xin lỗi tài xế bao nhiêu lần.
Lúc Thời Gia chuẩn bị trở về, chị
Văn đã gọi cô lại: “Nếu sau này chúng ta ăn tối với khách hàng, em phải sắp xếp
gọi xe để đưa khách hàng về sau bữa tối, em cũng sẽ vội vàng với khách hàng như
vậy sao?”
Th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.