“Nữ nhân Lãnh Y Thường này thế mà lại không giết ngươi, lương tâm cũng chưa có bị chó gặm hết.” Lam Tiểu Bố cảm thán nói một câu, hắn có thể tưởng tượng được Mạc Tiểu Tịch phải trốn trong một nơi âm u hẻo lánh gian nan sống sót, đáng thương đến mức nào.
      Một người tu sĩ, không có khả năng tu luyện đã rất thảm rồi, nếu như lại không thể tùy tiện đi ra ngoài, vậy thì phải vượt qua bao nhiêu năm tháng ấy như thế nào?
      Mạc Tiểu Tịch lắc đầu, “Không phải, Tiểu Bố đại ca. Luân Hồi Bàn là do phụ thân để lại cho ta, khi phụ thân ta đi đã hạ cấm chế. Chỉ cần giết ta, Luân Hồi Bàn sẽ bỏ chạy trong hư không. Lãnh Y Thường đã kiểm tra Luân Hồi Bàn, biết được không thể giết ta. Nhưng mà chờ đến khi nàng có thể lấy được Luân Hồi Bàn rồi, nàng sẽ bắt ta đi theo. Bởi vì muốn luyện hóa Luân Hồi Bàn, nhất định phải cần có tinh huyết của ta.”
      “Cho nên ngươi nhìn thấy ta không cần tinh huyết của ngươi cũng có thể lấy Luân Hồi Bàn đi, mới nhờ ta dẫn ngươi đi?” Lam Tiểu Bố hỏi.
      Mạc Tiểu Tịch gât đầu rồi lại lắc đầu, “Có lẽ là do ta cảm thấy trên người ngươi có một loại thân thiết, ta muốn đi cùng gươi.”
      Mạc Tiểu Tịch nói đây là sự thật, nàng ở lại Thiền Nữ viện đã nhìn thấy không ít người lui tới. Nhưng mà không ai có thể giống với Lam Tiểu Bố, khiến nàng cảm thấy thân thiết.
      “Việt CHân Thiến kia và Lãnh Y Thường đều coi trọng Luân Hồi Bàn, đồng thời hai người đều vì Luân Hồi Bàn mà chọn cách luân hồi sống lại. Nếu như ta không lấy Luân Hồi Bàn đi, ngươi cảm thấy ai sẽ thành công?” Lam Tiểu Bố đã gặp Lãnh Y Thường, chưa từng gặp Việt Chân Thiến. Nhưng mà chỉ vì một món pháp bảo mà lựa chọn luân hồi, cũng là kẻ tàn nhẫn.
      Việt Chân Thiến không chỉ tự vẫn một mình, còn cổ vũ những tỷ muội bên cạnh cùng nhau tự vẫn. Rất có thể là lo rằng Luân Hồi Bàn sẽ bị người khác phát hiện, chỉ là nàng không biết trước nàng đã có một Lãnh Y Thường đã tự vẫn vì Luân Hồi Bàn.
      Mạc Tiểu Tịch dừng lại một chút rồi nói ra, “Ta cảm thấy Việt Chân Thiến kia sẽ thành công, nàng làm việc lợi hại hơn Lãnh Y Thường rất nhiều. Lần trước khi Lãnh Y Thường đến đây, chính là ta đã kích phát còi báo động của Hoán Nữ cung, khiến nàng không kịp lấy Luân Hồi Bàn đi đã phải lo chạy trốn. Ta nghĩ nếu như Việt Chân Thiến đến đây, chỉ sợ ta sẽ không có cơ hội kích phát còi báo động.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play