“A…” Bàng Bất Lận kinh ngạc a lên, hắn không ngờ Lam Tiểu Bố lại trực tiếp thô bạo như vậy, trực tiếp ném Lãnh Y Thường ra ngoài.
“Ngươi có cảm thấy bất bình vì nữ nhân kia hay không?” Lam Tiểu Bố nhìn Bàng Bất Lận đang kinh ngạc hỏi một câu.
Bàng Bất Lận do dự một chút rồi nói, “Trước đó khi nàng ở trong này, ta vẫn cảm thấy nên đồng ý với yêu cầu của nàng, cũng cảm thấy nên giúp nàng, loại ý nghĩ này không có chút lý do nào. Bây giờ nàng không có ở đây, ta lại không còn cảm giác này nữa, thật sự là kỳ quái. Chắc là nàng đang thi triển loại thủ đoạn nào đó?”
Hoàn toàn chính xác, ngay khi Lam Tiểu Bố ném Lãnh Y Thường ra ngoài, trong lòng Bàng Bất Lận vẫn còn đang oán trách Lam Tiểu Bố, cảm thấy Lam Tiểu Bố không nên đối đãi với một người con gái yếu ớt như vậy. Nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại, phát hiện Lam Tiểu Bố làm như vậy hình như cũng không sai. Nếu như người khác muốn kiểm tra pháp bảo của hắn, hắn có đồng ý hay không?
Chuyện này rõ ràng là không đồng ý, pháp bảo của người nào cũng ẩn giấu đi bí mật của bản thân mình, để người ta nhìn thấy pháp bảo của mình, vậy thì cũng có nghĩa là cho phép người khác nhìn trộm bí mật của ngươi. Lãnh Y Thường mới vừa quen biết với bọn họ, hơn nữa còn là bọn họ cứu Lãnh Y Thường, Lãnh Y Thường đưa ra yêu cầu như vậy thật sự không hợp lý.
“Thủ đoạn thì không có, nhưng mà nữ nhân này quả thật có loại bản lĩnh này, ở cùng với nàng, ngươi sẽ vô thức bị ảnh hưởng. Nàng chắc hẳn rất tự tin, chỉ cần nàng nói ra, người khác đều không có lý do từ chối nàng. Nàng chắc đã đoán ra được lai lịch cái nồi này của ta rồi, nếu như ta tiếp tục giữ nàng lại, sẽ diễn ra chuyện xưa người nông dân và con rắn.” Lam Tiểu Bố nói.
Lãnh Y Thường chắc có thủ đoạn gì đó, chỉ cần mình mở cấm chế của Luân Hồi Oa ra, không chừng nữ nhân này sẽ có cách khống chế Luân Hồi Oa, sâu trong lòng nàng sợ rằng rất muốn có Luân Hồi Oa này. Trên thực tế cho dù Lam Tiểu Bố tin tưởng đối phương không thể lấy được Luân Hồi Oa của mình, hắn cũng sẽ không bỏ đi cấm chế trên Luân Hồi Oa để đối phương quan sát.
Lam Tiểu Bố khẳng định đây là hắn, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã giết chết Lãnh Y Thường. Có lẽ Lãnh Y Thường biết hắn sẽ không có ý giết chết nàng, cho nên mới muốn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.
Lãnh Y Thường nói Luân Hồi Bàn là của nàng, điều này khiến Lam Tiểu Bố có chút nghi ngờ. Nếu như Luân Hồi Bàn là của Lãnh Y Thường, sao Lãnh Y Thường có thể tùy tiện rời khỏi Hoán Nữ cung. Vì sao Lãnh Y Thường kia không tìm một nơi vắng vẻ tự vẫn, sau khi nàng luân hồi quay về rồi đi lấy Luân Hồi Bàn không phải tốt hơn sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT