Lạc Thải Tư kinh hồn bạt vía, cô cảm thấy đây chính là sự tổn thấy rất lớn trong lịch sử của giới y học, cũng là tổn thấy lớn nhất của cô. Cô đã đánh mất đi cơ hội được tham luận với một thiên tài y học.
Thế giới này thế nào thế này? Tại sao cứ nhất thiết phải đánh đánh giết giết ngầm chứ?
“Đi đi, đi sang một bên đi.” Một giọng nói tỏ vẻ chán ghét vang lên từ bên người Lạc Thải Tư, Lạc Thải Tư còn chưa kịp ngẩng đầu xem xét tình hình thì lại nghe được giọng nói đó: “Chẳng trách du khách tới đường cổ Thái Xuyên ít, đi ngắm phong cảnh ở Tần Lĩnh nhiều như vậy rồi ta chưa thấy ăn mày xông lên cản đường như này bao giờ đâu đấy.”
Lạc Thải Tư ngẩng đầu nhìn theo bản năng, sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông quần áo rách tả tơi, tóc hơi mọc dài rối loạn trên đầu, mặt chỗ xanh chỗ tím đen.
Ánh mắt người đàn ông này mờ mịt, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm nói gì đó.
Lạc Thải Tư thở dài, cô nghĩ vừa rồi không phải người ăn mày này cản đường mà là do đi quá chậm nên mới chặn đường của du khách.
Nhìn người ăn mày chân không dẫm trên đường đá vụn, dường như không hề cảm thấy đau. Lạc Thải Tư sinh lòng trắc ẩn, cô lấy một cái bánh mỳ từ trong balo sau lưng đưa cho người ăn mày: “Ngươi mau đi xuống dưới đi, đừng đi lên nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT