Lạc Thải Tư không hề nghi ngờ chuyện Lam Tiểu Bố có thể giải quyết được nó, bởi vì hắn đã từng tự nói cho cô biết hắn có cách giải quyết Lam cơ môi kháng sinh.
      Nếu như chừng đó vẫn chưa thể nói rõ thiên phú y học của Lam Tiểu Bố cao bao nhiêu thì riêng việc hắn có thể trị khỏi hoàn toàn bệnh Đông Tàm đã khiến mọi người biết rõ rằng, Lam Tiểu Bố chính là thiên tài y học.
      Bao nhiêu năm nay không biết đã có biết bao nhiêu người khốn khổ vì mắc bệnh Đông Tàm này, vậy mà nó lại bị bác sĩ Lam Tiểu Bố trị hết được.
      Lạc Thải Tư thở dài một hơi, đáng tiếc, một bác sĩ giỏi như thế lại mất tích. Hơn nữa trước khi mất tích còn gặp phải đãi ngộ không công bằng, bị truy nã khắp nơi. Cũng may cuối cùng đã tra được chuyện đó không liên quan tới bác sĩ Lam, lệnh truy nã cũng bị rút hết.
      Đối với Lạc Thải Tư, lệnh truy nã bác sĩ Lam thực sự rất nực cười. Lam Tiểu Bố chỉ là một bác sĩ mà thôi, thử nói xem có vị bác sĩ nào dám tới một gia tộc lớn để giết chết gia chủ hay không, đùa cái gì thế? Có lẽ là có vài người ganh tị với thành quả của bác sĩ Lam nên mới muốn hãm hại hắn mà thôi.
      Cô than thở một phần là vì Lam Tiểu Bố, một phần là vì chính mình. Từ khi ông nội mắc bệnh không thể trị, cô liền có niềm đam mê với y học khắc sâu tới tận xương tủy. Từ sâu trong nội tâm, cô muốn tìm ra cách để chữa trị bệnh cho ông nội, nhưng thiên phú của cô có hạn. Nếu thiên phú với y học của Lam Tiểu Bố là một trăm thì thiên phú y học của cô chỉ sợ còn chưa đạt nổi tiêu chuẩn.
      Cô đã từng nghe tới câu nói, nếu như không có thiên phú thì cho dù có bỏ ra một nghìn phần trăm cố gắng thì thành tựu chỉ là có hạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play