Qua khoảng mấy ngày sau, Lam Tiểu Bố mới miễn cưỡng khôi phục được gần nửa thần nguyên, hắn lo lắng Vọng Luân chạy trốn, nhanh chóng đuổi về phía Vọng Luân đã đi. Hắn có Vũ Trụ Duy Mô để khôi phục, nếu đã có cơ hội, Lam Tiểu Bố vẫn muốn xử lý Vọng Luân. Hắn chỉ cần cách một thời gian lại đánh Vọng Luân một đòn, sau đó lén lút khôi phục lại. Bởi vì Vọng Luân không thể nào khôi phục được, cho nên sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết chết được Vọng Luân.
      Lần này trừ chuyện tìm kiếm tung tích của Vọng Luân ra, Lam Tiểu Bố còn bắt đầu chú ý đến chuyện tiêu hao thần niệm và thần nguyên. hắn phát hiện chỉ không ra tay ở nơi này, vậy thì thần niệm và thần nguyên sẽ không tiêu hao nhiều. Bởi vì lượng tiêu hao không lớn, nếu như không chú ý, thật sự khó mà cảm nhận được.
      Bây giờ bởi vì Lam Tiểu Bố đã biết ở nơi này tiêu hao thần nguyên và thần niệm thì khó mà khôi phục được, cho nên hắn cố ý cảm ứng xem. Cuối cùng phát hiện, di chuyển ở nơi này sẽ tiêu hao thần nguyên và thần niệm, tiêu hao cực ít. Nhưng một khi đấu pháp, chỉ cần tiêu hao, thì hầu như không khôi phục lại được. Trừ khi hắn tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô, nếu không sẽ có một ngày hắn bị mệt chết ở nơi này.
      Một tháng sau, Lam Tiểu Bố lại nhìn thấy Vọng Luân một lần nữa. Vọng Luân di chuyển vô cùng chậm chạp, rõ ràng là đang muốn giữ thể lực. Lần này Lam Tiểu Bố không hề đuổi theo ra tay, nơi này không thể ra tay, hình như còn có những người khác ở đây.
      KHiến Lam Tiểu Bố trợn tròn mắt kinh ngạc chính là, hắn lại nhìn thấy một dãy cửa hàng, nhìn về phía trước, Lam Tiểu Bố còn xoa xoa mắt mình nhiều lần. Nơi này không chỉ có cửa hàng, hình như còn có một lối đi. Ở phía trên con đường còn có hai chữ to lơ lửng, Thiên Nhai.
      Ở trong hư không quỷ dị này, nhìn thấy một con đường đi quỷ dị, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ bất an.
      Loại chuyện không hợp tình hợp lý đều đã hiện ra trước mặt, Lam Tiểu Bố đã sớm không còn quan tâm đến Vọng Luân nữa. Vọng Luân tựa như cũng không đặt Lam Tiểu Bố ở trong lòng, đã tiến vào con đường đi kia. Từ biểu hiện của Vọng Luân, Lam Tiểu Bố hoài nghi gia hỏa này biết sự tồn tại của cái Thiên Nhai này.
      Lam Tiểu Bố đến gần con đường Thiên Nhai, cảm thấy mình tựa như vừa đi xuyên qua một bức tường hư không vô hình, xung quanh chợt nhẹ đi. Quay đầu nhìn lại, vẫn là hư không mà hắn đã đến. Lam Tiểu Bố thử lùi về sau mấy bước, cảm giác đè nén trong hư không kia lại truyền đến.
      Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã biết con đường Thiên Nhai này, hình như càng thích hợp để sinh tồn hơn vùng hư không bên ngoài kia. Sau khi tiến vào Thiên Nhai, Lam Tiểu Bố cảm nhận rõ ràng thần nguyên của mình đã không còn tiêu hao nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play