Bóng người đàn ông nhỏ dần, trở nên
mơ hồ trong gương chiếu hậu.
Giang Tĩnh Nguyệt âm thầm thở ra một hơi, thu hồi sự nặng nề không thể bỏ qua trong lòng, dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu.
Để chuyển hướng sự chú ý, cô bắt chuyện với Cố Nghiêu Dã đang ở bên cạnh: "Không phải tôi đã nói anh đừng đợi tôi sao?"
Trước khi bước vào quán cà phê, cô đã nói với Cố Nghiêu Dã bảo anh cứ đi làm chuyện của mình đi.
Sau khi cô và Chu Thỉ nói xong, bản thân sẽ tự mình bắt taxi trở về nhà cũ.
Không nghĩ tới Cố Nghiêu Dã vẫn chưa đi, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
"Trên mạng nói, phụ nữ các em thích nói ngược lại."
"Vậy đàn ông chúng tôi phải hiểu ngược lại lời của em."
Cố Nghiêu Dã nhìn về phía trước, khóe môi khẽ cong lên.
Chỉ cần là người thì đều có thể nhìn thấy tâm trạng anh đang rất tốt, ngay cả giọng nói của anh cũng thoải mái vô cùng.
Tuy nhiên, Giang Tĩnh Nguyệt không đồng ý với cách nói này của anh: "Nói vớ nói vẩn."
"... Đó chỉ là ý kiến của người khác mà thôi."
"Hơn nữa cũng phải phụ thuộc vào dịp và bầu không khí."
Cố Nghiêu Dã không tranh cãi với cô, chỉ cười như không cười hỏi lại: "Thật sao?"
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Không hiểu sao, cô cảm thấy giọng điệu của người đàn ông này có chút mập mờ, đó là sự tùy tiện mà cô luôn ghét.
Vì vậy Giang Tĩnh Nguyệt dứt khoát không nói chuyện với anh nữa, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại, Cố Nghiêu Dã chậm rãi dừng lại ở ngã tư đèn giao thông, trong khi chờ đèn giao thông, anh liếc nhìn Giang Tĩnh Nguyệt ngồi ở ghế phụ đang đặt hai tay lên bụng ngủ.
Độ cong khóe môi của anh càng sâu, có một loại thoải mái vui vẻ như vén mây ngắm trăng.
Khi Giang Tĩnh Nguyệt trở lại nhà cũ nhà họ Giang, vừa lúc ăn tối.
Nghe quản gia nói, ông cụ còn đang bận rộn trong phòng làm việc, Giang Tĩnh Nguyệt đành một mình đi lên tầng.
Cố Nghiêu Dã chậ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.