Hai người dọc theo con đường đi tới, gặp phải con hẻm nào có thể tránh gió thì đi vào xem thử, nếu thấy nạn dân bên trong thì cho họ một nắm bạc vụn.
Cứ như vậy một đường đi, một đường cho, rất nhanh túi bạc đã sạch trơn.
Bát Địa Thỏ nhanh chóng chạy về cửa hàng phân bón, lại tìm đến chiếc xe kia, lại vác ra một bao bạc, sau đó lại tiếp tục đi từng con đường phân phát.
Hai chuyến trước hắn còn có thể chịu được, khi chạy đến chuyến thứ ba thì Bát Địa Thỏ đã mệt đến nỗi phun khói trắng rồi. Đúng như lời Thiên Tôn nói, sức lực của một mình hắn thật sự quá yếu, dù cho Thiên Tôn cho hắn dùng ngân lượng không hết, nhưng hắn được bao nhiêu sức lực? Vác số bạc này đi phát cho người khác cũng không vác được mấy chuyến.
Cứu vớt muôn dân thiên hạ, không dễ dàng a!
Khi đang phát bao bạc thứ ba được một nửa, hai người đi tới một con đường náo nhiệt phồn hoa nhất của thành Tây An, mặc dù đang vào buổi tối tuyết rơi, ở đây vẫn đèn đuốc rực rỡ, các văn nhân tao khách ở chỗ này tận tình thanh sắc, ăn chơi vui vẻ, trong tửu lâu và thanh lâu đều vang lên tiếng cười không dứt.
Bát Địa Thỏ: "Hừ! Chu môn tửu... tửu rồi tới gì nhỉ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play