Xe lửa mang theo hiếu kỳ bảo bảo Sử Khả Pháp một đường chạy u u u, đi qua mấy thôn trấn của huyện Hợp Dương, xuyên qua cảnh nội huyện Trừng Thành, lại đi qua thôn Trịnh Gia, cuối cùng đi tới nhà ga thôn Cao Gia.
Dọc theo đường đi Sử Khả Pháp thấy được toàn là khung cảnh một màu xanh tươi, chính như hắn sở liệu, đồng ruộng của hai địa phương huyện Hợp Dương và huyện Trừng Thành cũng không chịu ảnh hưởng bởi nạn hạn hán, đã khôi phục sản xuất hoàn toàn, hơn nữa đều phát triển rất tốt, sản lượng khẳng định sẽ gấp bội trước đây.
Hắn còn thông qua cửa sổ xe thấy được một số nông dân đang khai khẩn đất hoang.
Đất vàng vốn cẳằn cỗi được họ khai hoang thành từng vùng đất ruộng, một số nơi đã khai khẩn tốt đã bắt đầu trồng cây ngô, Sử Khả Pháp nhận ra loại cây nông nghiệp này, phụ cận Tây An cũng có, chỉ là không nghĩ tới bên huyện Trừng Thành cũng trồng nhiều như vậy, thực sự là liên miên trong tầm mắt, trên vùng đất vàng khắp nơi đều trồng ngô.
Liếc mắt nhìn qua, sản lượng lương thực ít nhất cũng có thể hơn mười vạn cân, những nơi mắt nhìn không thấy còn có bao nhiêu thì không dám tưởng tượng.
"Thảo nào, thảo nào!"
Sử Khả Pháp nhịn không được thở dài: "Có thêm ba vạn nạn dân tới đây, nơi này cũng nuốt trôi được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT