Tam Thập Nhị nghe xong Cao Nhất Diệp thuật lại, đầu óc bừng tỉnh, lập tức hiểu được ý của Thiên Tôn: "Đám phạm nhân quả thật cần khích lệ một chút, ngay từ đầu bọn chúng ăn no đã vui rồi, nhưng sau khi đám người làm công đến, họ không chỉ ăn no còn có thể kiếm được tiền công, đám phạm nhân đã bắt đầu có chút..."
Lý Đạo Huyền cười: "Có hơi buông xuôi đúng không? Đáng tiếc, Minh triều không có từ này, ngươi không thể hình dung ra được, ha ha ha."
Vừa nghĩ tới đây đã thấy Tam Thập Nhị làm ra sắc mặt có tính tiêu chí của mình, giọng điệu đầy khoa trương tổng kết: "[An bần thủ đạo]."
Lý Đạo Huyền hít một hơi lạnh: Mẹ nó! như thế cũng hình dung được sao?
Thì ra thời cổ đại đã thành ngữ hình dung từ buông xuôi, đáng tiếc ta là một tên mù chữ, có lỗi với các lão tổ tông a, vãn bối sau này nhất định đọc nhiều sách một chút, vi vãng thánh kế tuyệt học.
Tam Thập Nhị: "Ta đã hiểu ý của Thiên Tôn, nên xử lý như thế nào thì ta cũng có một ý tưởng, lập tức sẽ đi làm chuyện này cho thỏa đáng."
Cao Nhất Diệp đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Tôi lén nói cho ông biết đây, vẻ mặt của Thiên Tôn giống như đang rất khó chịu."
Tam Thập Nhị: "Hả?"
Cao Nhất Diệp: "Chính là sau khi ông nói ra bốn chữ an bần thủ đạo, vẻ mặt Thiên Tôn lập tức trở nên khó coi, dường như có một loại cảm giác đau lòng, rất tiếc hận."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play