Tặc quân dưới núi quả nhiên không chịu rút lui.
Trình Húc lạnh lùng nhìn bọn họ, Lý Đạo Huyền cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Phía trước tặc quân có một đám đi ra mắng chửi, ít nhất năm trăm người, cùng nhau hướng về đỉnh núi mà mắng to: "Trên đó là dân đoàn Trịnh gia thôn sao? Con mẹ các ngươi! Thôn Trịnh Gia xuất hiện hảo hán như Trịnh Ngạn phu, giết quan tạo phản, các ngươi không học theo, lại giúp đỡ quan phủ khi dễ những hương thân tạo phản khởi sự như bọn ta, các ngươi đều là chó săn tay sai của quan phủ, các ngươi không xứng làm người, một đám cứt chó, mụ nội các ngươi."
Trịnh Đại Ngưu giận dữ, rướn cổ quát xuống dưới chân núi: "Trịnh Ngạn phu là... ô..."
Một huynh đệ dân đoàn che miệng hắn lại, kéo hắn trở về, thấp giọng nói: "Vương Nhị đại ca một lòng muốn bảo vệ danh tiếng của Trịnh Ngạn Phu, chúng ta vẫn là tôn trọng Vương Nhị đại ca một chút đi, đừng nói ra chuyện Trịnh Ngạn Phu."
Trịnh Đại Ngưu: "Ta mặc kệ, ta muốn nói chuyện của Trịnh Ngạn Phu ra, mẹ nó, tội cho ta hồi nhỏ còn coi hắn là bằng hữu, vậy mà hắn tập kích cả thôn Cao gia, muốn giết sạch chúng ta."
Nói rồi, hắn đẩy tay của dân đoàn ra, nằm sấp bên vách núi mà mắng to: "Trịnh Ngạn Phu là đồ chó đẻ, các ngươi học theo hắn, ta liền đ mẹ các ngươi."
Cao Sơ Ngũ là bạn tốt của hắn, đương nhiên là phải ủng hộ rồi, cũng bò tới bên vách núi, cùng Trịnh Đại Ngưu mắng: "Ta đ con mẹ các ngươi."
Người của dân đoàn tất cả ùa theo, toàn bộ mắng chửi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play