Rõ
ràng rất để ý nhưng lại cố nén sự khó chịu, dù phải chịu đựng sự ghê tởm cũng
phải sắm vai tiểu tiên nữ ngoan ngoãn thuần khiết.
Quả
là nghệ thuật đến từ đời sống, còn diễn tốt hơn so với trà xanh kỹ nữ, bạch
liên hoa trong mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết.
Diễn
thì cứ diễn đi, mới qua mấy hôm mà đã nhịn không nổi, bắt đầu giở trò sau lưng
rồi.
Không
phải chỉ lớn lên xinh đẹp một tí hay sao, một đám đàn ông đu theo cả đám phụ nữ
kia cũng thế nữa. Thế mà không có ai hiểu được bản chất của cô ta, một đám cứ
tung tăng đi theo cô ấy, hai người còn lại trong phòng là heo à.
*
Vì
hôm nay là ngày đầu tiên tự học vào buổi sáng vậy nên giáo viên trợ giảng đích
thân đi điểm danh. Giáo viên trợ giảng đã kiểm tra xong lớp của bọn họ, đang
định đi sang lớp tiếp theo kiểm tra thì Vương Uyển Thu mới đến lớp, đứng ở cửa
với mái tóc xoăn xõa xuống.
Giáo
viên trợ giảng nhìn Vương Uyển Thu đang đứng ở của, kinh ngạc một chút rồi
hỏi:”Học lớp nào? Tên là gì?”
Vương
Uyển Thu thấp giọng báo ra tên lớp cùng họ tên.
Giáo
viên phụ đạo “Ừ” một tiếng, cầm bút đánh dấu lên trên danh sách, nghiêm túc
nói:”Lần sau đến sớm mọt chút, đừng để đến muộn nữa.”
Vương
Uyển Thu gật đầu, đi vào bên trong.
Nhưng
cả một hội trường lớn như vậy, có hơn một trăm người trong lớp tạo thành một
mảng đen rộng lớn, mà bây giờ tất cả đều đang nhìn cô ta, nhìn đến mức cô ta
phải đỏ mặt. Cô ta bối rối đứng tại chỗ, đột nhiên không biết nên đi đâu.
Cố
Đông Thần giống như cọng rơm cứu mạng của cô ta vậy, cô ấy vẫy tay ra hiệu,
Vương Uyển Thu giống như chạy trốn mà đi về phía đấy.
Kết
thúc tiết tự học buổi sáng, mấy người trong phòng ngủ các cô hẹn nhau cùng đi
ăn sáng ở nhà ăn.
Khi
Chúc Dịch đi ra từ nhà vệ sinh, chỉ thấy mỗi hai người Cố Dông Thần và Mẫn Di
đứng bên ngoài, thuận miệng hỏi:”Vương Uyển Thu đâu?”
Cố
Đông Thần nhún vai, buông tay nói:”Mình vừa gọi rồi, cô ta nói cô ta không ăn.”
“Vậy
chúng ta đi ăn cơm thôi.” Chúc Dịch cũng lười không muốn nói thêm gì, cô vẫn
luôn thấy tính cách của Vương Uyển Thu luôn cách biệt với mọi người mà.
Bây
giờ đúng là khoảng thời gian ăn sáng, dòng người đi đến nhà ăn cũng không ít.
Cố Đông Thần sợ rằng lúc lấy xong đồ ăn thì đã hết chỗ ngồi nên để Chúc Dịch đi
trước chiếm chỗ.
Chúc
Dịch tìm một cái bàn , ngồi xuống, buồn chán nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy
Vương Uyển Thu đang ngồi lẻ loi một mình tại một cái bàn trong góc phòng ăn.
Không
phải cô ta bảo là không ăn sáng sao?
Một
lát sau, Cố Đông Thần cầm phần cháo và bánh quẩy mua hộ cô đi lại bàn, cô đứng
dậy nhận, nói cảm ơn.
Chúc
Dịch cắn một miếng bánh quẩy, nói:”Lúc nãy mình nhìn thấy Vương Uyển Thu đấy.”
Cố
Đông Thần “Ồ” một tiếng, có phần bất ngờ.
Chúc
Dịch cầm bánh quẩy, chỉ tay vào trong góc, nói:”Ở ngay kia kìa, người đang ngồi
một mình ăn sáng í.”
Nghe
vậy, Mẫn Di và Cố Đông Thần cũng nhìn theo, thấy được Vương Uyển Thu đang ngồi
ăn.
Mẫn
Di là người thắc mắc đầu tiên:”Từ từ, không phải nãy cô ta nói là mình không ăn
sáng à.”
Cố
Đông Thần còn ngậm miếng bánh quẩy, vẻ mặt mờ mịt.
Cô
ấy gật đầu, trả lời:” ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).