Chúc Dịch ngồi xuống, hơi mất tự nhiên mà kéo chiếc váy ngắn đến đùi.

Khi tay của cô còn chưa rời mép váy thì đã có một chiếc áo sơ mi màu xanh đen che đi phần đùi bị lộ ra của cô.

Chúc Dịch hơn cứng người lại, ngước mắt nhìn Lộ Bắc Sầm, nhìn chiếc áo thun sọc trắng trên người anh, nhẹ giọng nói:”Cảm ơn.”

Trạm cuối chính là đại học A, khi Chúc Dịch xuống xe có cầm áo sơ mi trên tay, chất liệu của áo sờ vào khá thoải mái. Cô nhìn logo thương hiệu trên cổ áo, Nhậm Chi Châu hình như cũng hay sử dụng quần áo của hãng này, đa phần giá cả đều trên 4 con số.

Chúc Dịch liền nghĩ tới ngôi nhà cũ ba tầng của Lộ Bắc Sầm ở khu phố cổ.

Đây nhất định là người có tiền rồi.

Nhưng mà người có tiền sao lại dùng phương tiện công cộng đi học, theo cô biết thì Nhậm Chi Châu đến bây giờ cũng chưa từng đi học bằng phương tiện công cộng.

Dựa vào những điều trên, Chúc Dịch có thể xác định sơ qua rằng: Lộ Bắc Sầm là một phú nhị đại điệu thấp.

Cô giả áo sơ mi cho Lộ Bắc Sầm, chớp chớp mắt nhìn anh:”Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu nha.”

Lộ Bắc Sầm nhận lấy áo sơ mi trả lời:”Không có gì.”, ngữ khí đạm bạc không trộn lẫn tí cảm xúc gì.

Lại là cảm giác này, thứ khiến Chúc Dịch cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Rõ ràng lúc nãy anh còn rất lịch thiệp giúp cô khỏi rắc rối mà bây giờ đã trở nên lạnh nhạt rồi.

Có phải là bị tâm thần phân liệt không vậy.

Chúc Dịch cảm giác như có thứ gì đó ngẹn ở ngực khiến cô rất khó chịu.

Cô tức giận đến nói không ra lời, mặt vô biểu tình đi bên cạnh Lộ Bắc Sầm, tiến về phía kí tức xá.

Giữa lúc đang đi, Lộ Bắc Sầm đột nhiên nói:”Bạn trai của cậu không lo đưa đón cậu à?” một câu liền dọa sợ Chúc Dịch.

Cô ngốc luôn, thậm chí nghĩ rằng có khi nào mình gặp ảo giác hay xuyên không rồi không?

Chúc Dịch ngẩng đầu nhìn Lộ Bắc Sầm chỉ thấy anh đang hối hận day trán.

Lộ Bắc Sầm hoài nghi liệu có phải bản thân bị nước thấm vào não.

Má nó, sao mình lại nói như vậy?

Quan trọng nhất là câu này còn mang theo ý châm biếm rất rõ ràng.

Má nó, tại sao mình lại phải châm chọc bạn trai người ta? Bạn trai cô ấy có đi đón hay không, có đưa đi không thì liên quan mẹ gì đến mình?

Không đúng, Chúc Dịch có bạn trai hay không thì liên quan gì đến mình.

Lộ Bắc Sầm như phát điên ở trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh, vân đạm phong khinh, giống như người vừa nói không phải anh vậy.

Chúc Dịch phải mất nửa phút mới phản ứng lại, xử lí xem câu:”Bạn trai cậu không lo đưa đón cậu là ?” nghĩa là sao.

Chắc là chiều hôm đấy anh nhìn thấy cô đi chung với Nhậm Chi Châu nên tưởng anh ta là bạn trai của cô rồi.

“Mình không có bạn trai.” Chúc Dịch cười giải thích:”Người hôm trước đón mình ở cổng trường là bạn hồi cấp 3, khá thân thiết, mình và cậu ấy cùng bạn thân mình là bộ ba chơi với nhau.”

“À, đúng rồi, lúc nãy trên xe buýt mình có nói là đã bạn trai là nói dối đấy, tại bạn nam ấy quá phiền thôi.” Chúc Dịch mỉm cười bổ sung thêm.

Lộ Bắc Sầm trên mặt giả vờ như không để ý chú thực ra rất chăm chú nghe Chúc Dịch giải thích.

Nghe xong, anh vẫn như cũ nhàn nhạt trả lời:”Ừ, mình chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”

Chúc Dịch nghiêng đầu nhìn anh, lanh lợi chớp mắt nói:”Bạn học Lộ, cậu lướt mạng đã từng nghe qua câu ‘miệng thì chê nhưng cơ thể

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play